Trời cuối đông, về trong hơi lạnh của màn đêm tĩnh mịch, em lại nghe chút gì xao xuyến trong lòng.
Bao lâu rồi em chẳng định nghĩa về thời gian nữa, nó trôi đi như cơn gió vô tình hay vấn vươn như giọt sương buổi sớm. Nhưng em biết thời gian ấy đủ để một con tim hồi sinh, thời gian ấy đủ để lãng quên một tình yêu, một con người trong trí nhớ xa xôi.
Mưa! Lại một cơn mưa lớt phớt rơi, ngoài trời những giọt mưa li ti phả vào mặt em rát buốt, hơi lạnh thấm vào da thịt, len sâu qua lớp vải, đứng ngoài trời cảm nhận như trái tim cũng đang run lên từng nhịp một.
Em còn nhớ lúc còn bé, hai chúng ta thường lên ban công buổi tối để ngắm nhìn những hạt mưa và cảm nhận chúng đang rơi nghiêng, khoảng cách mình thật gần, thân thiết như hình với bóng. Em chẳng biết lúc ấy mình nghĩ gì nữa, nhưng cảm thấy thật bình yên và ngọt ngào.
Lớn hơn một tí, em biết dỗi hờn, những lúc thấy anh thân thiết cùng cô bạn gái khác, em lại thấy buồn và giận anh nhiều lắm. Mỗi tối em không còn lên ban công nữa, nhìn từ ô cửa sổ phòng em vẫn thấy anh ra đấy, nhìn ra ngoài mưa, thoáng lại vu vơ nhép miệng một bài ca yêu thích. Lúc ấy em nghĩ anh có thấy trống vắng không?
Cuối năm học mười hai, em và anh vẫn đơn giản chỉ là bạn, em biết anh chẳng nghĩ gì khác. Em biết dẫu chúng ta hai nhà gần sát bên nhau, dẫu chúng ta vẫn chung đường đến lớp, và dẫu chúng ta đã có với nhau biết bao kỹ niệm tươi đẹp và êm đềm nhưng mãi mãi khoảng cách chỉ dừng lại ở tình bạn. Em từng hỏi anh nếu chúng ta yêu nhau anh có thấy vui không? Anh bật cười rồi bảo sẽ chẳng bao giờ có ngày ấy, tim em quặng đau, dù anh vô tình hay cố ý em cũng cảm thấy tổn thương nặng nề. Sự tổn thương của em không phải do anh, cũng không phải do em, em đỗ thừa cho trái tim lựa sai người, yêu không đúng chỗ.
Dù em biết thế nhưng sao cứ mỗi chiều tan lớp, mắt vẫn ngóng sang bên lớp anh, đôi mắt vẫn phát sáng long lanh khi nhìn thấy anh, rồi cụp xuống lặng lẽ khi nhìn anh đi cùng cô bạn chung lớp. Em quay đầu ngược lại, dấu đôi mắt đỏ hoe, mỉm cười tự mắng bản thân quá ngốc. Trái tim lại một lần nữa rát buốt.
Hình ảnh đã đăng
Em tập dần cách quên anh, mỗi buổi sáng thức thật sớm đi học trước anh, giờ tan trường em là kẻ về sau cùng. Trời mùa đông năm ấy, em trốn trong chăn, nghe tiếng mưa ngoài trời rơi, nước mắt em không ngừng rơi ra nhưng tuyệt nhiên em không nhìn sang nhà anh nữa. Ô cửa sổ đóng kín, ký ức về anh em khóa nó vào ký ức đau thương mà em biết chìa khóa vươn *** khắp mọi nơi.
Lễ tổng kết năm học, em cùng cô bạn buồn rầu cầm tay nhau đi dạo khắp xung quanh trường. Một chút xuyến xao, một nỗi buồn man mát, chia tay trường chia tay bạn, chia tay những ký ức vui buồn, hạnh phúc em sẽ lại bước đi trên con phố mới, dòng người mới. Đôi mắt cô bạn hoe đỏ, cô nhỏ cứ thút thít khóc. Bước chân em bỗng ngập ngừng khi nhìn thấy anh phía đối diện, em phô bày một nụ cười gượng với anh, đôi mi cố ngăn nỗi buồn trong mắt. Anh đi ngang qua em, như cơn gió nhanh đến nỗi em không nhìn theo kịp. Bàn tay từ khi nào đã nắm chặt lại, nước mắt lăn dài trên má.
Bây giờ nhớ lại, em vẫn thấy vấn vươn, có lẽ đó là rung động đầu tiên của tuổi trẻ hay cảm giác yêu thương bồng bột thôi. Thời gian đã đóng một lớp bụi dày lên ký ức về anh, em không còn muốn lục lọi tìm kiếm làm gì nữa. Chỉ là trên đường vô tình gặp nhau em vẫn thấy chút ngại ngùng về thời thơ bé ấy. Thời mà tình yêu của em gọi là không tên!