Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Những bài học giản dị

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
hellangel
Thành viên đặc biệt
Thành viên đặc biệt
hellangel


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 2107
Age : 31
Đến từ : địa ngục
Châm ngôn sống : hay cam on ai da bo mat ta, vi nho ho ta biet lam the nao de dung day mot minh
Số lần được cám ơn : 50
Điểm : 53633
Ngày tham gia : 22/05/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)
Nội tâm:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)

Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Những bài học giản dị   Những bài học giản dị Icon_minitimeWed Jul 20, 2011 8:58 pm

BÀI HỌC

Một buổi chiều, trong vườn, cô bé hỏi bà:
- Bà ơi, bà sẽ sống đến bao giờ?
Bà cảm thấy thật khó trả lời. Mà có lẽ cô bé còn quá ít tuổi để có thể nghe giải thích về vấn đề này. Tốt nhất là nên dạy cô bé một bài học về lòng tin. Nên bà đáp:
- Mãi mãi
Chắc chắn là một đứa trẻ cũng biết rằng không ai sống mãi mãi. Nhưng cô bé không nói gì, tiếp tục nhặt cỏ xung quanh.
Việc cô bé không nói gì đã cho bà biết là cô bé không thật sự chấp nhận câu trả lời, nhưng vì lẽ phép nên không hỏi tiếp mà thôi.
- Này, sao cháu không hỏi gì nữa? – Bà hỏi.
- Nói về cái gì ạ?
- Bà nói bà sẽ sống mãi mãi, chẳng lẽ cháu nghĩ điều đó là có thể à?
- Nếu bà nói thế thì cháu tin là có thể - Cô bé cười.
Nhưng bà lại muốn dùng chuyện “sống mãi mãi” để dạy cô bé về cuộc đời, nên bà nói tiếp:
- Những người tốt sẽ sống mãi mãi.
Cô bé dừng tay nhặt cỏ, quay sang bà, mắt tròn xoe có vẻ hết sức ngạc nhiên.
- Bà ơi, thế mà từ trước đến nay cháu không biết…
Chuyện gì vậy?
Thế ra ông và những người khác trong gia đình mà chúng ta vẫn tới thăm ở nghĩa trang đều là người xấu cả ạ? Ôi… gia đình chúng ta kiểu gì vậy?...
Im lặng.
Bài học chấm dứt. Và người học là bà.
BOB PERKS
Về Đầu Trang Go down
hellangel
Thành viên đặc biệt
Thành viên đặc biệt
hellangel


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 2107
Age : 31
Đến từ : địa ngục
Châm ngôn sống : hay cam on ai da bo mat ta, vi nho ho ta biet lam the nao de dung day mot minh
Số lần được cám ơn : 50
Điểm : 53633
Ngày tham gia : 22/05/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)
Nội tâm:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)

Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học giản dị   Những bài học giản dị Icon_minitimeWed Jul 20, 2011 9:44 pm

BÀ ƠI, ĐỪNG BẮT CHÁU BỎ NÓ LẠI!

Khi cô cháu Lacy của tôi được khoảng 3-4 tuổi, nó luôn đi theo tôi mỗi khi tôi đi siêu thị. Nó không bao giờ gây phiền nhiễu gì, vì không giống như hầu hết những đứa trẻ khác, nó chẳng bao giờ đòi mua gì cả.
Một lần, khi bắt đầu mùa hè, tôi dẫn Lacy đến siêu thị lớn nhất thành phố. Như mọi khi, tôi đặt Lacy vào trong một cái xe đẩy để nó có thể đứng lên và chạm vào những thứ đồ xinh xắn mà nó thích. Tôi đẩy nó đi dọc theo các dãy hàng, và khi đến khu bán đồ trẻ con, Lacy với lấy một cái váy trên giá:
- Bà xem này, cái váy đẹp không?
Sau khi cả hai bà cháu khen ngợi cái váy, Lacy lại đứng lên, cẩn thận treo cái váy vào chỗ cũ trên giá. Đó là cách chúng tôi đi siêu thị. Chúng tôi xem, khen ngợi, đặt lại vào chỗ cũ và đi tiếp. Lacy không bao giờ đòi mua những thứ đó. Nó chỉ thích ngắm những thứ xinh xắn và sặc sỡ thôi.
Tôi lại đẩy cái xe đi tiếp. Rồi Lacy nhìn thấy một đôi giày cao cổ có lót bông, trông nó không được đẹp lắm và nằm khiêm tốn ở ngăn cuối cùng. Vậy mà Lacy lặng đi gần một phút, rồi cực kì cẩn thận và nhẹ nhàng, con bé nhấc đôi giày lên, ôm chặt lấy. Lacy nhìn tôi, tay vẫn ôm đôi giày:
- Bà ơi, đừng bắt cháu bỏ đôi giày này lại…
Tôi rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên Lacy đòi mua một món đồ, và hỏi lại:
Lacy, nhưng cháu cần giày cao cổ làm gì?
Đã vào mùa hè rồi, và đây là thời điểm đi sandal chứ không phải giày cao cổ có lót bông.
Trông Lacy có vẻ rất buồn:
- Bà ơi, đây là giày đi săn…
Cố kìm tiếng cười, tôi hỏi tiếp:
- Vậy cháu cần giày đi săn làm gì?
Lacy nhìn tôi như thể tôi là người chậm hiểu nhất trên đời:
- Bà bảo bao giờ cháu đi học phải cố săn được nhiều điểm cao, có vậy thì bà mới vui. Vậy cháu cần đôi giày này để đi săn niềm vui cho bà…
Tôi không chắc là những người lớn khác sẽ xử lý ra sao hoặc nói gì trong trường hợp này. Nhưng có một thực tế là sau đó Lacy hớn hở rời khỏi siêu thị, tay ôm chặt cái túi đựng đôi giày đi săn của mình.
KAREN E. KAY
Về Đầu Trang Go down
hellangel
Thành viên đặc biệt
Thành viên đặc biệt
hellangel


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 2107
Age : 31
Đến từ : địa ngục
Châm ngôn sống : hay cam on ai da bo mat ta, vi nho ho ta biet lam the nao de dung day mot minh
Số lần được cám ơn : 50
Điểm : 53633
Ngày tham gia : 22/05/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)
Nội tâm:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)

Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học giản dị   Những bài học giản dị Icon_minitimeThu Jul 21, 2011 9:42 am

TỶ LỆ CỦA TÌNH YÊU

Một người bình thường cũng có thể tặng bạn tỷ lệ kỳ diệu của tình yêu.
15 tuổi, tôi được học về giới tính, tình yêu và kết hôn. Cô giáo dạy môn Kinh tế Gia đình còn cho chúng tôi làm bài tập bằng cách chuẩn bị đám cưới, từ viết thiệp mời đến đặt tiệc… Tôi đã có ý niệm rất rõ ràng về một đám cưới lý tưởng từ hồi đó. Đại loại là một chàng trai mạnh mẽ và một cô gái xinh đẹp dắt tay nhau lên chiếc xe lộng lẫy rồi hai người sống hạnh phúc mãi mãi…
18 tuổi, tôi vào Đại học và quyết định trở thành một y tá. Bận rộn chuyện học hành và cuộc sống tôi hầu như quên mất ý nghĩ về đám cưới lý tưởng.
Thật đáng ngạc nhiên, ngay khi tôi quên ý nghĩ ấy thì tôi gặp chàng trai mà tôi chắc chắn rằng mình sẽ lấy. Như người ta thường nói là “linh cảm” ấy.
Anh ấy sống ở một làng tại vùng quê Odaho. Gia đình anh ấy là nông dân. Còn tôi sống ở thành phố, nơi rất đông đúc và nhộn nhịp. Tôi đã luôn khẳng định rằng tôi không biết mình sẽ cưới ai, nhưng một điều chắc chắn: Người đó không phải là nông dân hoặc là người đưa sữa.
Thế mà tôi sai trong cả hai trường hợp: Anh ấy không chỉ là nông dân, mà buổi sáng còn đi đưa sữa! Thật ra, chúng tôi gặp nhau trong thời gian tôi thực tập một năm ở vùng quê anh ấy.
Trong suốt thời gian yêu nhau, tôi luôn e ngại rằng đến một lúc nào đó, tôi sẽ phát hiện ra những “chênh lệch” của người nông thôn và người thành thị…
Chẳng hạn như… Người yêu tôi rất mê thể thao. Còn tôi thì thích nghệ thuật (tôi nghĩ là cao cấp hơn). Các buổi khiêu vũ, kịch, các phòng tranh… mới là tình yêu sâu đậm của tôi.
Sau khi chúng tôi yêu nhau được khoảng 7 tháng thì tôi nhận được tin khủng khiếp: Mẹ tôi bị ung thư, và không sống được bao lâu nữa. Ngay khi đọc bức điện, người yêu tôi đã tự đi thu xếp đồ đạc cho tôi, và buồn bã nói: “Anh đã đặt vé tàu cho em rồi. Bây giờ chỗ của em là bên cạnh cha mẹ mình”.
Đối với anh ấy, dường như đó là sự lựa chọn duy nhất. Khi ở nhà với mẹ, hàng tuần tôi đều nhận được thư anh ấy thông báo tình hình trang trại và hỏi thăm gia đình tôi. Hầu như anh ấy không bao giờ nói về nỗi buồn hay cô đơn, trừ câu “I love you” luôn được ghi ở cuối thư.
Những giấc mơ của tôi hồi bé về thư tình là luôn phải đầy ắp những lời về tình yêu bất diệt và nhớ nhung đau khổ…, nhưng thư của anh ấy thì chỉ là những từ đơn giản của thực tế.
3 tháng sau, mẹ tôi mất. Sau lễ tang và sắp xếp ổn thỏa việc gia đình, tôi quay lại Odaho.
Đúng như tôi dự đoán, anh ấy ra tận sân bay để đón tôi. Mắt anh ấy nói nhiều hơn bất kỳ lá thư trong mơ nào. Trên suốt con đường từ sân bay về nhà, tôi nói liên tiếp, đủ thứ chuyện. Và đến khi anh ấy có cơ hội trả lời, anh ấy đưa cho tôi một phong bì, trên đó ghi tên tôi.
- Anh muốn tặng em một điều đặc biệt để em biết là anh nhớ em đến mức nào.
Tôi mở phong bì. Trong đó là hai chiếc vé cả năm, xem mọi vở kịch tại nhà hát tôi ưa thích. Tôi rất xúc động, vì tôi cũng biết thu nhập của anh ấy không phải là cao.
- Tại sao anh làm thế này? – Tôi ái ngại hỏi – Anh có thích xem kịch đâu…
Anh ấy cười:
- Nhưng em thích. Và anh sẽ học để thích.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng tình yêu thực sự không phải là 50/50, mà đôi khi là 100/0. Tình yêu là khi ta đặt người khác lên trước cả bản thân mình.
DOROTHY CASPER
Về Đầu Trang Go down
hellangel
Thành viên đặc biệt
Thành viên đặc biệt
hellangel


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 2107
Age : 31
Đến từ : địa ngục
Châm ngôn sống : hay cam on ai da bo mat ta, vi nho ho ta biet lam the nao de dung day mot minh
Số lần được cám ơn : 50
Điểm : 53633
Ngày tham gia : 22/05/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)
Nội tâm:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)

Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học giản dị   Những bài học giản dị Icon_minitimeSun Jul 24, 2011 1:06 pm

NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LỜI

Tôi đã từng đọc bài báo về một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí, bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.
Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông như bị tách khỏi thế giới.
Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại nhiều niềm vui đến thế, thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải, dù rất khó khăn. Nhưng ông viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bởi những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.
Đầu tiên, ông viết thư tới một tổ chức xã hội, đề nghị được họ giúp chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.
Ông viết mỗi tuần hay lá thư. Việc này lấy đi của ông rất nhiều sức khỏe, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hi vọng. Rất nhiều lần, ông cảm thấy nản lòng và muốn ngừng viết, vì không bao giờ ông được biết những lá thư của ông có ích gì cho ai không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.
Rồi đến một ngày kia, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy của nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:
“Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyển từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông”.

(st)
Về Đầu Trang Go down
hellangel
Thành viên đặc biệt
Thành viên đặc biệt
hellangel


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 2107
Age : 31
Đến từ : địa ngục
Châm ngôn sống : hay cam on ai da bo mat ta, vi nho ho ta biet lam the nao de dung day mot minh
Số lần được cám ơn : 50
Điểm : 53633
Ngày tham gia : 22/05/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)
Nội tâm:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)

Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học giản dị   Những bài học giản dị Icon_minitimeMon Jul 25, 2011 1:57 pm

ĐÔI DÉP NHỰA CỦA BÀ

Khi còn bé, tôi thường được ba mẹ gửi về quê với bà. Bà tôi có khuôn mặt nhỏ, răn reo. Khi cười các nếp nhăn răn túm vào nhau, trông rất buồn cười.
Bà bán rau ở chợ làng, lúc nào cũng tất tả với gánh rau nặng trĩu. Đôi chân đi đất lâu ngày, bè ra, nứt nẻ, sần sùi. Ba mẹ mua cho bà đôi dép mới, bà cất dép dưới gậm giường: “Bà đi đất quen rồi, đi dép nhựa vướng chân lắm!”.
Mỗi buổi được chợ, trong gánh của bà bao giờ cũng có quà cho tôi: kẹo bột, kẹo vừng, kẹo lạt, kẹo mút… rồi táo, chuối, bưởi hồng…, nhưng tôi thích nhất là kem. Tôi thường sướng run lên lúc mở quang gánh, thấy cái kem que màu xanh hơi chảy để trong cái cặp lồng nhôm. Thanh toán gọn que kem rồi, tôi còn mê mải… liếm cặp lồng.
Nhưng có lần, nghe bà bảo: “Cha bố mày, đấy là bà còn đi rõ nhanh về cho về cho kem khỏi chảy đấy nhé!”. Sau lần ấy, tôi kiên quyết không ăn kem nữa dù trong bụng thèm ơi là thèm. Vì cả buổi chợ bà đã mệt lắm, lúc về tôi còn bắt bà chạy nữa sao được? Bà thì ngạc nhiên lắm, chẳng hiểu tại sao “mèo lại chê mỡ”?
Những hôm mất chợ, bà cháu lại được bữa toàn rau là rau. Bà nấu một món mà tôi gọi là “canh ngũ vị” gồm rau mồng tơi, rau đay, mướp, rau dền, rau muống nấu lẫn. Bà thấy tôi ăn món canh ấy với cà rau ráu ngon lành thì thương lắm, cứ hỏi: “Ở với bà chỉ có rau với cà, con có ăn được không?”. Còn tôi thì gật đầu lia lịa: “Có chứ ạ!”.ầu lia lịa: “Có chứ ạ!”.
Những ngày ấy, trẻ con chẳng bao giờ được cầm tiền. Thế mà cuối năm học lớp sáu, chẳng hiểu sao phần thưởng cho học sinh giỏi trường tôi lại là tiền. Những mười nghìn đồng. Tôi mua ngay cho bà một đôi dép nhựa, màu nâu, rồi nằng nặc đòi bà đi ngay.
Bà thích đôi dép ấy lắm, đến đâu cũng khoe: “Con bé cháu còn mua cả dép cho tôi đây này”, rồi cười rưng rưng. Ba mẹ rồi bà con trong làng cứ cười, bảo: “Chỉ có con bé con này là giỏi, bảo được bà nó đi dép”…
Năm sau, bà ốm nặng, chân tay sưng phù lên, chẳng đi được đến đâu. Đôi quang gánh nằm hiu hắt trong góc bếp. Thế mà hễ bước xuống khỏi giường là bà đòi đi đôi dép tôi mua.
Cái đôi dép nhựa trẻ con mua vụng, cứng lắm, chân bà lại sưng to. Chỉ xỏ chân vào thôi cũng đã đau lắm. Các cô chú mua mấy đôi dép mềm mà khuyên thế nào bà cũng không chịu đi, cứ bảo đi đôi nhựa kia quen chân, chẳng đau tí nào.
Thế rồi gần hai năm sau, bà ra đi. Mãi mãi. Tôi ngẩn ngơ hẫng hụt mất một dạo. Rồi ngày “thay áo” cho bà, trời mưa rét. Lúc tấm ván thiên bật ra, tôi òa khóc khi thấy dưới di hài bà, nơi ngày xưa là đôi chân bè ra vẫn còn nguyên đôi dép nhựa màu nâu. Đôi dép nhựa cứng mà tôi đã mua cho bà. Bà ơi, chân bà sưng to, sao bà lại đi đôi dép ấy? Mang đôi dép ấy thì đi lại làm sao được, bà ơi…
PIKACHU
Về Đầu Trang Go down
dautien_vaduynhat
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
dautien_vaduynhat


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 287
Age : 37
Đến từ : khanh hoa
Châm ngôn sống : ước gì con hóa đám mây. con che cho mẹ suốt ngày bóng râm!
Số lần được cám ơn : 21
Điểm : 56400
Ngày tham gia : 14/01/2009

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue0/0Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (0/0)
Nội tâm:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue0/0Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (0/0)

Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học giản dị   Những bài học giản dị Icon_minitimeMon Jul 25, 2011 4:48 pm

chuyện hay quá....
Về Đầu Trang Go down
hellangel
Thành viên đặc biệt
Thành viên đặc biệt
hellangel


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 2107
Age : 31
Đến từ : địa ngục
Châm ngôn sống : hay cam on ai da bo mat ta, vi nho ho ta biet lam the nao de dung day mot minh
Số lần được cám ơn : 50
Điểm : 53633
Ngày tham gia : 22/05/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)
Nội tâm:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)

Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Tách cà phê muối   Những bài học giản dị Icon_minitimeTue Jul 26, 2011 2:25 pm

Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
Về Đầu Trang Go down
hellangel
Thành viên đặc biệt
Thành viên đặc biệt
hellangel


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 2107
Age : 31
Đến từ : địa ngục
Châm ngôn sống : hay cam on ai da bo mat ta, vi nho ho ta biet lam the nao de dung day mot minh
Số lần được cám ơn : 50
Điểm : 53633
Ngày tham gia : 22/05/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)
Nội tâm:
Những bài học giản dị Left_bar_bleue10/10Những bài học giản dị Empty_bar_bleue  (10/10)

Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học giản dị   Những bài học giản dị Icon_minitimeSat Aug 06, 2011 5:36 pm

GỬI TUỔI DẬY THÌ

Tuổi dậy thì đến
Đôi khi bạn cảm thấy cô đơn
Đôi khi thấy tuổi thân
Dường như không ai hiểu bạn
Và bạn khóc

Bạn thân mến, hãy để tôi nói với bạn…

Có ít nhất 2 người trên đời này yêu quý bạn đến mức sẵn sàng hi sinh vì bạn.

Có ít nhất 15 người yêu quý bạn theo cách này hay cách khác.

Lý do duy nhất khiến ai đó ghét bạn là bởi vì họ muốn giống bạn.

Nụ cười của bạn có thể đem niềm vui đến với bất cứ ai, ngay cả khi họ
không thích bạn.

Hàng đêm, có một vài người nghĩ đến bạn trước khi chìm vào giấc ngủ.

Bạn là cả thế gian với một số người khác.

Bạn là người đặc biệt, người duy nhất.

Và nếu không vì bạn, một vài người sẽ không thiết sống nữa.

Một vài người mà thậm chí bạn không biết đến sự tồn tại của họ, họ cũng yêu quý bạn.

Khi bạn mắc một lỗi lầm nghiêm trọng, có thể bạn sẽ nhận được một vài điều hay từ nó.

Khi bạn nghĩ rằng cả thế giới quay lưng lại với bạn, hãy nhìn lại, có phải chính bạn đang quay lưng với thế giới.

Khi bạn nghĩ rằng mình không có cơ hội để có được những điều bạn mong muốn, chắc chắn bạn sẽ không đạt được nó.

Nhưng nếu bạn tin tưởng, sớm muộn gì bạn cũng biến nó thành hiện thực.

Hãy luôn nhớ về những lời khen tặng, quên đi những lời nhận xét ác ý.

Hãy luôn nói với mọi người rằng bạn cảm thấy thế nào về họ, bạn sẽ cảm thấy vui hơn khi thấy họ biết được điều này.

Nếu bạn có những người bạn tuyệt vời, hãy dành thời gian để cho họ biết rằng bạn hạnh phúc thế nào khi có họ ở bên.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Những bài học giản dị Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học giản dị   Những bài học giản dị Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Những bài học giản dị
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Những món ăn đơn giản dễ làm
» 5 Cách tỉa dưa hấu đơn giản nhưng đẹp mắt.
» Những điều đơn giản để bạn đi xe đạp
» NHỮNG ĐIỀU GIẢN DỊ
» Tạm biệt... những giận hờn năm cũ

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Giao lưu :: Chia sẻ suy nghĩ-
Chuyển đến