Nếu không có nợ có duyên
Mình đâu có gặp để phiền chi nhau
Mùa xuân em bước qua cầu
Dưới dòng ngơ ngẩn trên cầu gió lay
.......................................
Biết em từ độ trăng đôi tám
Trong sáng hồn nhiên những mộng mơ
Giấu trong cặp sách chùm hoa trắng
Qua ngõ nhà em những ngóng chờ
Góc sân ký túc chiều năm ấy
Em đến nở bừng muôn nắng hoa
Có con bướm trắng vừa ngang đó
Lạc mất đường bay chẳng muốn ra
Bâng khuâng theo bước em chiều ấy
Tán phượng xanh vờn trên tóc mây
Thầm nhủ thời gian ơi dừng lại
Nắm mãi bàn tay những tháng ngày
Bên hồ bông liễu bay trong gió
Anh đứng cùng em một tối này
Anh tắm cùng em sương ướt mái
Trong dòng suối tóc của thơ ngây
Mưa mãi cùng em trên phố xa
Anh trở em đi lạc mất nhà
Chiếc ô che đầu sao ngượng quá
Chẳng ngớt mưa cùng hai chúng ta
Dạ khúc đêm mưa đã hết rồi
Xuân nay đám cưới theo chồng là em
............................................
............................................
Có tình nhưng chẳng có duyên
Có thương nhớ cũng chỉ buồn thế thôi
Có duyên không nợ thề bồi
Trăm năm là nhớ mãi người thương nhau!