Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 ♥ Tình ảo mà đau mãi ♥

Go down 
Tác giảThông điệp
nguyentuyen
Điều hành cao cấp
Điều hành cao cấp
nguyentuyen


Tâm trạng : cool
Nữ
Tổng số bài gửi : 849
Age : 34
Đến từ : Long An
Châm ngôn sống : vượt qua thử thách!
Số lần được cám ơn : 73
Điểm : 46193
Ngày tham gia : 09/12/2011

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
♥ Tình ảo mà đau mãi ♥ Left_bar_bleue0/0♥ Tình ảo mà đau mãi ♥ Empty_bar_bleue  (0/0)
Nội tâm:
♥ Tình ảo mà đau mãi ♥ Left_bar_bleue0/0♥ Tình ảo mà đau mãi ♥ Empty_bar_bleue  (0/0)

♥ Tình ảo mà đau mãi ♥ Empty
Bài gửiTiêu đề: ♥ Tình ảo mà đau mãi ♥   ♥ Tình ảo mà đau mãi ♥ Icon_minitimeTue Apr 30, 2013 9:03 am



""Em sợ cái cảm giác yêu rồi chia tay mà em muốn yêu là cưới, yêu là em dâng trọn trái tim mình cho một người ""

Em đã từng sống một cuộc sống phẳng lặng, một cuộc sống “không tình yêu”.

... Em đã từng nhủ thầm rằng, em sẽ không yêu một ai cho đến khi em ra trường và có một công việc ổn định.

Em sợ cái cảm giác yêu rồi chia tay mà em muốn yêu là cưới, yêu là em dâng trọn trái tim mình cho một người, một người duy nhất mà thôi – người là một nửa cuộc đời em…
♥ Tình ảo mà đau mãi ♥ 1961255942879_bi_hai_tinh
Nhưng rồi anh đến, anh đến như một làn gió rất nhẹ nhàng khuấy động cả một vùng trời bình yên. Trái tim em lần đầu tiên biết rung động, trái tim em lần đầu tiên biết nhớ nhung, trí nhớ em lần đầu tiên biết khắc tên một người, một người đó là anh.

Chúng ta quen nhau trên mạng, biết nhau qua những tấm hình và hiểu nhau qua những lá thư viết tay đầy tâm sự. Em không nhớ nổi mình đã viết bao nhiêu lá thư cho anh, gửi bao nhiêu dòng tin nhắn qua mạng và qua điện thoại cho anh.

Em cũng không đo đếm được em đã thầm nhớ anh đến mức nào, mong chờ sự quan tâm của anh đến mức nào. Nhưng anh chỉ gửi vỏn vẹn cho em được một lá thư, gửi cho em 3/10 tin nhắn và 1/10 những cuộc gọi điện thoại của em. Em biết mình đã thích anh rồi, thứ tình cảm mà em không muốn nó tiếp tục lớn dần lên nhưng tại sao nó lại không dừng lại được. Lý trí của em lớn lắm, mạnh mẽ lắm mà cũng đành lùi bước trước anh. Em đã từng tưởng tượng về người yêu và là người chồng tương lai của mình. Anh không giống như thế nhưng sao em lại như thế?

Phải chăng em càng kìm nén thì nó càng nảy nở, em càng cố khóa chặt trái tim mình lại thì nó lại càng mở rộng để đón hình bóng anh vào? Anh vô tâm, em biết, anh không thích em, em biết. Em quan tâm tới anh, anh biết, em bắt đầu có tình cảm với anh, anh biết rõ điều ấy. Nhưng như thế thì sao? Em vẫn thích anh trong thầm lặng và đau khổ, em vẫn thích anh dù biết rõ rằng nó không đi về đâu, em vẫn thích anh dù em biết mối tình đầu của mình là một mối tình đơn phương của một cô gái lãng mạn và mơ mộng dành cho một chàng trai xa xôi và đôi khi là mơ hồ. Nhưng tình yêu thì đâu có gì là tội lỗi phải không anh? Thích một người đâu phải là một điều xấu xa phải không anh?

Chính anh, chính tình cảm mà em dành cho anh đã làm động lực cho em mạnh mẽ nhìn về tương lai. Anh có biết vì thích anh em đã cố gắng đến nhường nào không? Em đi thi học sinh giỏi Văn, em cố gắng để cuối cùng đạt được thành tích cao nhất trong đội tuyển. Em đi thi đại học, em cố gắng hết mình để cuối cùng trở thành thủ khoa của lớp chuyên văn... em cố gắng rất nhiều, nhiều lắm anh ah. Nhưng anh có biết đâu, cái mục đích cuối cùng và lớn lao nhất là em được gặp anh.

Em quyết định thi trường cạnh trường anh đã học dù biết nó sẽ lấy điểm cao cũng chỉ để được gần anh hơn trong suy nghĩ của chính mình (dù anh đã ra trường đi làm). Đã rất nhiều lần em định nói ra tình cảm của mình một cách thẳng thắn nhưng em không đủ can đảm. Em không biết mình có khờ và ngốc nghếch quá không nữa. Để rồi, sau bao nhiều cố gắng, nỗ lực và mong chờ đến cháy bỏng, em cũng được gặp anh, gặp người em thầm thương trộm nhớ bằng da bằng thịt trước mắt mình.

Anh nhìn hiền lắm, thân thiện lắm nhưng sao em gặp anh rồi em lại thấy anh xa em hơn. Em vẫn quan tâm anh như ngày nào chúng ta còn cách nhau hàng trăm cây số. Thế nhưng cuối cùng em nhận lại được gì? Một trái tim tổn thương và khép lại nhẹ nhàng nhưng đau đớn đến vô ngần. Anh có biết em buồn, em hụt hẫng như thế nào khi anh nói rằng “anh có vợ rồi, vợ anh cũng mới sinh cháu, một bé gái xinh xắn như búp bê ấy, anh cưới khi em đang chuẩn bị thi Đại học, anh sợ làm ảnh hưởng đến học tập của em nên anh không cho em biết”.

Anh nói một cách tự nhiên và vô tư đến mức làm cho trái tim bé bỏng và thơ ngây của em như đang bị thương mà xát muối, em hoang mang và không tin đó là sự thật. Em đã cố dò hỏi anh trong những lần nói chyện với anh nhưng dường như em càng dò hỏi thì anh lại càng khiến em phải tin đó là sự thật. Cuối cùng em cũng gắng tin đó là sự thật, em chấp nhận đắng cay và đau khổ chúc mừng hạnh phúc và gia đình bé bỏng của anh. Em quyết định nói ra tình cảm của mình.

Em thực sự không biết mình nói ra để làm gì nữa, em không muốn yêu một người đã có vợ con và em cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của bất kì một người nào. Nhưng em quyết định nói ra với anh phải chăng em muốn trái tim mình tự giải thoát cho chính mình? Và em đã đúng. Nói ra sự thật về thứ tình cảm em dành cho anh em thấy mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều dù sau đó em nhận ra em vẫn còn dành quá nhiều tình cảm cho anh. Anh biết sự thật, anh cũng không quá bất ngờ vì trước kia anh cũng đã đoán được em thích anh qua những lời quan tâm em dành cho anh. Nhưng anh cứ tưởng thời gian lâu như vậy rồi, lên đại học với môi trường mới, em đã có những mối quan hệ khác và quên anh đi.

Anh đã thừa nhận rằng anh đang có một cảm giác buồn trong vô vọng, anh càng không muốn làm em tổn thương thì em lại càng bị tổn thương gấp vạn lần. Anh không dám thích em vì anh biết chúng ta ở xa nhau, vì anh biết chúng ta không thể đến cái đích cuối cùng và cũng vì em quá trong sáng và thơ ngây nên anh cũng không muốn làm em bị tổn thương. Nhưng anh có biết anh đi sai bước và anh tàn nhẫn với em lắm không? Khi em quyết định cố gắng để buông tay thì em phát hiện ra một sự thật phũ phàng.

Anh chưa có vợ và cũng chẳng có cô công chúa bé bỏng tên Nguyễn Ngọc Châm Anh nào cả. Anh nói dối em, nói dối em một cách tàn nhẫn như thế. Anh xin lỗi em và nói rằng chính anh cũng không biết vì sao lúc đó anh lại nói dối em như thế. Anh đang đùa giỡn với em sao? Anh nghĩ như thế sẽ giúp em xa anh và không tiếp tục phát triển tình cảm với anh nữa, như thế em sẽ không phải đau khổ? Nhưng anh nhầm mất rồi, anh càng làm như thế anh càng khiến em không biết phải giận, phải hờn, phải trách hay phải cảm ơn anh, phải hận thù anh đây?

Em bị khủng hoảng tinh thần một thời gian dài trong những suy nghĩ, những câu hỏi mà không có câu trả lời. Anh đã cứa tim em bằng một nhát dao đau đớn thật sự. Em phải cố gắng tìm lại chính mình trong tuyệt vọng và đắng cay để cố tìm cho mình một lối thoát giữa vòng vây của tình cảm rắc rối này. Em đã chủ động hẹn anh và chúng ta chat trên mạng. Em đã dứt khoát nói rằng chúng ta coi như chưa từng quen biết nhau. Em cũng đau lắm khi nói ra điều ấy. Anh không đồng ý nhưng em đã quyết rồi, em không thể mềm yếu và tiếp tục như thế này được nữa. Chúng ta làm sao có thể trở thành bạn hay thành anh em như bao cặp đôi khác được. Thuyết phục anh, rồi anh cũng đồng ý.

Trước khi kết thúc mọi thứ, em tưởng rằng sẽ rất thanh thản và nhẹ nhàng nhưng em không biết là anh vô tình hay ông trời đã hữu ý mà lại đâm thêm cho em một nhát tủi hờn nữa. Em xin anh cho em xin lại những lá thư trước đây em viết cho anh – những dòng tâm sự chân thật của một cô bé mới lớn đầy hoài bão mà mỗi lần nhận thư anh đều khen rằng em viết thư hay lắm, những lá thư của em anh vẫn giữ và cất nó trong một góc hòm để thỉnh thoảng buồn lại lôi ra đọc. Em cảm động về chính hành động ấy của anh. Phải chăng em thích anh bắt đầu từ chính sự tôn trọng nhỏ bé ấy của anh dành cho em?

Nhưng bây giờ thì sao? “Anh xin lỗi! Thực sự là anh cũng không biết anh vứt chúng ở đâu nữa”. Em cười khẩy một cái mà nước mắt em ứa ra và chảy dài trên gò má. Em không hiểu nối anh hay chính em không hiểu nổi mình? Em biết anh là một người tốt, một người giỏi giang và thông minh chỉ là hơi vô tâm thôi. Nhưng bây giờ cái đó là gì hả anh? Anh anh vô tâm hay anh vô tình? Em hụt hẫng thực sự. Em chào anh và đó cũng là lời chào cuối cùng, vĩnh viễn với anh. Em không biết mình có sáng suốt không khi làm như vậy nhưng em biết một điều rằng giờ đây em đã trở lại cuộc sống trước kia của mình. Em đã cân bằng được cuộc sống của mình.

Em lại tiếp tục bước, tiếp tục phấn đấu, tiếp tục đi tìm một nửa đích thực cho cuộc đời mình và dù thế nào em vẫn muốn nói với anh một câu cuối cùng “Cảm ơn anh!”.
Yellowcat
Về Đầu Trang Go down
 
♥ Tình ảo mà đau mãi ♥
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» mẫu thư tình tiêu biểu - những bức thư tình của Phiđen Caxtờrô
» Cơn mưa định mệnh- Tình yêu nơi vực thẳm - phần 1 - Cơn mưa bắt đầu tình yêu
» Truyện ngắn tình yêu - Câu chuyện tình yêu: Vẫn con đường ấy
» Tình yêu không thể quay lại tình bạn được,anh a!
» Truyện ngắn tình yêu - Câu chuyện tình yêu: Vẫn con đường ấy

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Viết về cuộc tình của tôi-
Chuyển đến