tinhnguyenhuu.90 Điều hành cao cấp
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 1319 Age : 33 Đến từ : thái nguyên JIM YÊU Châm ngôn sống : cảm xúc là một trạng thái không bền, hãy nắm lấy cảm xuc1 Số lần được cám ơn : 43 Điểm : 53187 Ngày tham gia : 01/06/2010
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: 0/10 Hài hước: (1/10) Nội tâm: (2/10)
| Tiêu đề: Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu... Fri Dec 07, 2012 8:53 pm | |
| Cà phê Vườn Lan một đêm mất điện, chỉ còn lại lờ mờ khói thuốc trong ngọn nến lung linh cùng tiếng saxophone réo rắt của những tình khúc Trịnh Công Sơn hòa lẫn với tiếng mưa nghe buồn vời vợi..
Phía trước mặt bao trùm là bóng tối, chỉ còn lại chút ánh sáng loe loét từ những ngọn nến như những niềm hy vọng nhỏ nhoi để ta có thể bám víu vào một cái gì đó mơ hồ mà tin rằng nó còn có thể sáng nhiều hơn thế. Nhưng ta đã không biết rằng ngọn lửa nhỏ nhoi kia rồi sẽ tắt, trả lại cho màn đêm bóng tối bao trùm - cái mà vốn dĩ đã thuộc về nó từ lâu.
Ở đời này hợp rồi sẽ tan là lẽ bình thường, phải biết rằng gặp một bữa là vui mừng một bữa, thà xa nhau mà trong lòng vẫn yêu thương nhau còn hơn ở gần mà cách xa diệu vợi.. Dẫu biết là như thế, cũng đã chấp nhận rồi mà sao vẫn nghe nhoi nhói trong tim.
Thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn của cuộc đời, lại vướng vào cái vòng lẩn quẩn khác của tình yêu, để rồi "lần mò leo mãi không qua được vách sầu..."
Khi quay đi và có thể mỉm cười, ta biết rằng yêu là hạnh phúc khi cho đi chứ không hẳn là khi nhận lại. Ta đã có thể ngẩng mặt và nói với đời rằng: Này đời, ta có một tình yêu đủ lớn, và trái tim ta đã thắng đấy thôi... :) | |
|