anhtuyetcpt Thành viên diễn đàn
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 182 Age : 34 Đến từ : Nam Định Châm ngôn sống : Sống hạnh phúc rất khó, đôi khi phải vứt bỏ mới có được hạnh phúc và có khi đau khổ đến tận cùng lại là hạnh phúc.... Số lần được cám ơn : 3 Điểm : 44375 Ngày tham gia : 26/02/2012
| Tiêu đề: Món quà quý nhất Mon Mar 19, 2012 12:02 am | |
| Hồi mới lấy nhau, bố mẹ tôi khởi nghiệp bằng một trang trại nhỏ, nơi khá thưa thớt của Hải Phòng. Tôi ra đời, bố tìm được công việc ở xưởng chế biến thuỷ sản nên bán trang trại, đưa cả nhà vào thành phố. Sống giữa thành phố, nhưng bố mẹ vẫn nhắc hoài tới những tên người, tên đất nghe xa lắc xa lơ. Thình lình một hôm, nhà tôi có khách tới chơi. Chưa bao giờ tôi thấy bố mẹ vui mừng đến thế. Khách là cô Duyên và đứa con gái. Cái Mai cũng sinh cùng năm với tôi. Người nó thấp đậm, mái tóc ngang vai bao quanh khuôn mặt bầu bĩnh ngăm ngăm đen. Cổ nó đeo một chùm chừng năm sáu sợi dây nhỏ hạt chi chi hay mặt dây chuyền bằng ốc chi đó, hình thù lạ mắt, Cô Duyên ở nhà tôi một tháng, chữa căn bệnh viêm thần kinh đốt sống. Cái Mai ở cùng phòng với tôi. Khác hẳn với bà mẹ vui vẻ, hoạt bát, cái Mai có vẻ gì đó lầm lì. Từ hôm tới, nó chỉ mở miệng nói với tôi bốn câu, giọng lơ lớ giật cục. Cô Duyên phân bua: “ Cái Mai chăm chỉ và thật thà. Mỗi tội ít nói lắm”. Tôi có tật hơi lười, lại hay quên, bị bố mẹ mắng suốt. Một hôm, mải chơi điện tử, lúc ngẩng lên thì sát tới giờ mẹ về. Tôi luống cuống lao xuống bếp. Chậu bát ăn cơm lúc trưa đã được rửa sạch sẽ. Khu sân sau đã được quét dọn sạch không còn cọng rác. Nhà chỉ còn tôi và Mai nên tôi hỏi nó: “Mai làm hộ tớ đó hả?” Mai gật đầu. Vậy là đúng rồi. Tôi cười: “Cảm ơn Mai nhiều nhé!” Nó tủm tỉm cười. Chắc là nó cũng đang vui đó. Tôi mở tủ lạnh lấy hộp kẹo lạc, mời nó ăn cho vui, thay lời cảm ơn luôn. Tuy nhiên, Mai không tủm tỉm cười nữa mà quay lưng bỏ đi. Tôi nghĩ bụng, chắc là cái Mai không thích trò đổi chác này. Thân nhau hơn, Mai bám theo tôi suốt. Tôi đi mua sách, Mai đi theo. Tôi chọn đĩa siêu nhân và xem thử, Mai có vẻ rất thích. Khi tôi trả tiền, lấy cái đĩa. Thình lình, Mai nhào tới, lấy luôn cái đĩa. Tôi trợn mắt, hét lên. Mai liền tháo sợi dây có gắn mấy hột chi chi, đeo vào cổ tôi. Đổi CD siêu nhân vừa mua lấy sợi dây xấu xí này ư? Chuyện đổi - chác - không - mong - muốn như thế tái diễn năm sáu lần nữa. Khi thì bộ truyện Nữ hoàng Ai Cập cũ. Khi thì một cái mũ bảo hiểm có dán đề-can hình cô gái. Tất cả đều được đổi bằng những sợi dây đeo cổ. Có lần, Tôi làu bàu: “ Thôi, tớ không lấy dây chuyền nhiều vậy đâu. Mai giữ mà đeo!” Nhưng Mai nhăn mặt, nói cộc lốc: “ Của cậu!” Tôi nín thinh, ngậm đắng nuốt cay. Cho đến cái hôm bộ sưa tập tem cũng “ra đi” theo kiểu đó thì tôi không chịu nổi. Gạt phăng sợi dây Mai sắp đeo vào cổ, tôi nói to giận dữ: “Ai mà thèm cái đồ xấu xí này!” Rồi tôi giật lại bộ sưa tập. Mai đứng im phắc. Tôi mặc kệ luôn. Tối khi tôi học bài trên vi tính, Mai đến đặt lên bàn, trả lại tôi lần lượt từng món. Từ cái mũ bảo hiểm, bộ truyện tranh, cho tới CD siêu nhân. Tôi cũng mở ngăn kéo, lấy chùm dây, đưa trả lại. Nhưng bàn tay chắc nịch của Mai giữ chặt lên vai tôi. Nó nặng giọng: “ giữ đi”. Cái lưng đau của cô Duyên đã khỏi. Hai mẹ con cô sắp về. Đêm cuối, nửa đêm cái Mai bỗng rón rén trở dậy, mở đèn, lén tháo sợi dây chuyền trên cổ, gắn một cái hình trái tim, cầm trên tay ngắm một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt vào ngăn kéo của tôi. Ngồi bật dậy, tôi hỏi; “Mai làm gì đó?”. “ Sợi dây này quý nhất. Tặng cậu luôn!” “ Là sao?” – Tôi ngơ ngác. Và lần đầu tiên Mai nói một câu dài: “Ở chỗ tớ, quý mến ai, thì có cái gì tốt nhất, đem ra tặng người đó. Mấy sợi dây chuyền tự Mai làm, quý lắm, mới cho cậu” Tôi mím môi, lặng đi. Suốt phần đêm còn lại, hai đứa không ngủ nói chuyện rủ rỉ về nơi Mai ở. Càng nghe Tôi càng thấy thương đứa bạn nhiều. Sáng xe khách gần tới đón, Tôi đặt vào tay Mai hộp giấy, bên trong là bộ sưa tập tem: “Mai bỏ qua những lời không phải của tớ nhé!” Mai nhận ngay, tò mò: “Cái này quý lắm, đúng không?”. “Quý vừa thôi!”. – Nghe tôi nói vậy Mai nhăn mặt: “Sao không tặng Mai thứ quý nhất?” Tôi cười: “ Quý nhất là những sợi dây Mai tặng tớ rồi!”. Khuôn mặt bầu bĩnh bỗng nở nụ cười rạng rỡ… | |
|
caihuuthanhvn Điều hành viên
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 2281 Age : 34 Đến từ : Quảng Trị Châm ngôn sống : Sống để yêu thương Số lần được cám ơn : 141 Điểm : 47422 Ngày tham gia : 03/02/2012
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: Bình Thường nhưng tướng xấu Hài hước: (8/10) Nội tâm: (10/10)
| Tiêu đề: Re: Món quà quý nhất Mon Mar 19, 2012 2:15 am | |
| Đúng là một câu chuyện hay cảm động. Những cử chỉ hành động của mai mà bạn kể như muốn nhắc nhở và dạy ta rằng đừng nên mang lòng ích kỷ đừng đề cao những gì mình có và cho đó là quan trọng là cao quý những thứ chỉ đơn giản thôi nhưng nó chứa chất nhiều thành phần rất quý giá. | |
|
anhtuyetcpt Thành viên diễn đàn
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 182 Age : 34 Đến từ : Nam Định Châm ngôn sống : Sống hạnh phúc rất khó, đôi khi phải vứt bỏ mới có được hạnh phúc và có khi đau khổ đến tận cùng lại là hạnh phúc.... Số lần được cám ơn : 3 Điểm : 44375 Ngày tham gia : 26/02/2012
| Tiêu đề: Re: Món quà quý nhất Mon Mar 19, 2012 11:50 am | |
| Uhm, thanks bạn nhiều nhé, đó là một câu chuyện báo chí nhưng dực trên sự việc có thật,hi | |
|
Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Món quà quý nhất | |
| |
|