Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Chờ đợi và...

Go down 
Tác giảThông điệp
dolley Nguyen
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
dolley Nguyen


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 1571
Age : 35
Đến từ : Ranh jới của Hạnh phúc & Đau khổ!!!
Châm ngôn sống : “Đừng tiếc nuối quá khứ, đừng lo lắng về tương lai, hãy sống trọn vẹn mỗi ngày là đủ!”
Số lần được cám ơn : 34
Điểm : 52879
Ngày tham gia : 26/04/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: hem đẹp nhưng dễ xương^^
Hài hước:
Chờ đợi và... Left_bar_bleue100/10Chờ đợi và... Empty_bar_bleue  (100/10)
Nội tâm:
Chờ đợi và... Left_bar_bleue1000/10Chờ đợi và... Empty_bar_bleue  (1000/10)

Chờ đợi và... Empty
Bài gửiTiêu đề: Chờ đợi và...   Chờ đợi và... Icon_minitimeThu Sep 01, 2011 10:20 pm

Chia tay không có nghĩa là mỗi con người sẽ đi một ngả riêng trong cuộc đời mình…

Chia tay đơn giản chỉ là không cùng đi chung. Có thể trong phút chốc, cũng có thể… cả đời :)

Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo… Không biết từ bao giờ cô ấy đã có cái thói quen là nằm gọn trong lòng tôi mỗi khi thấy bất an như vậy. Hôm nay cũng không ngoại lệ, gục đầu mình vào lồng ngực vạm vỡ của tôi. Cảm giác như cô ấy có thể nghe được từng nhịp tim của tôi đang đập thình thịch… Thế rồi … ?!

- Anh này – Giọng nói của cô ấy run lên như sắp vỡ òa…

- Ừm… sao em – tôi nhìn xuống khuôn mặt cô ấy. Nhợt nhạt!

- Mình chia tay nhau đi.

- Ừ tùy em – Tôi cười sặc sụa. Trong lòng vẫn nghĩ có gì không ổn nhưng tôi vẫn cứ nghĩ là cô ấy đùa với mình. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mây của cô ấy. Tôi không nói gì nữa.

- Em nói thật đấy. Không đùa một tẹo đâu. Mình chia tay nhau đi.

Bật dậy khỏi chiếc ghế đá của công viên. Tôi nghiêm nghị nhìn cô ấy với ánh mắt hời hợt và lạnh nhạt của mình.

- Tại sao – Tôi hỏi cụt lủn.

- Em không biết có nên nói cho anh không nữa…

Cô ấy ậm ừ một lúc lâu rồi nói tiếp

- Thôi em mệt rồi. Em muốn về nhà. Sáng mai lúc nào ngủ dậy đến đón em. Em chờ.

- Ừ - thoáng cả người tôi bỗng run lên. – Mình về, em!Lặng lặng đi trước ra chỗ gửi xe. Đầu óc tôi mông lung, rối loạn. Cố giữ cho những bước đi của mình theo đúng hướng. Chỉ là vô cảm nhấc chân lên rồi bước thôi mà, có lẽ là vậy. Lúc này đây tôi đang rất lạnh với cái thời tiết 17 độ và một chiếc áo sơ mi mỏng. Ai biết được tối lại lạnh như thế chứ. Nhưng tôi là một thằng đàn ông, tôi phải mạnh mẽ. Quay lại ôm cô ấy vào lòng mình, dìu cô ấy bước đi trong cái lạnh lẽo bất chợt cuối mùa.

Quá nhiều bất ngờ nhưng tôi vẫn tỏ ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Vẫn ngoan ngoãn lấy xe và miễn cưỡng trở thành xe ôm cho riêng mình cô ấy. Và cô ấy cũng vẫn nhẹ nhàng quàng hai tay của mình vào bụng tôi.

Lạnh lẽo mà ấm áp, giản dị mà thân thương. Đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được trong lúc này. Vòng tay cô ấy mỗi ngày một siết chặt hơn như thể sợ mất tôi vậy. Chợt mỉm cười vì điều đó.

Nhà cô ấy không xa cho lắm nên cái thời gian để tận hưởng phút giây đấy cũng không có nhiều. Tôi phanh gấp khi chợt nhận ra là đã đi quá nhà của cô ấy đến tận hai cái ngõ. Vội vàng quay xe lại rồi nói đùa vu vơ với cô ấy rằng :

- Này kưng, hết tiền rồi – Không thấy cô ấy đáp lại – Hết tiền rồi, phải để cho gã xe ôm này về nhà làm gói mì tạm bợ cho ấm bụng nữa chứ - Vẫn không có một động tĩnh gì – Tôi bắt đầu thấy hoảng sợ, lung tay cô ấy đang ôm bụng tôi mãi không bỏ ra – Này “bé con” đừng làm anh sợ. Dậy đi em, về đến nhà rồi.

- Haha… Anh đúng là một người nhát như cáy ý. Em chỉ giả vờ một tí thôi mà – Giọng cô ấy yếu ớt như không còn chút sức lực. Nụ cười cũng quá giả tạo.

- Em chắc mình không sao chứ?

- Em về đây. Mai lúc nào đến gọi em một tiếng nhé.

Cô ấy lờ đi câu hỏi của tôi. Đây là lần đầu tiên như vậy. Trèo xuống cái xe của tôi một cách khó khăn. Lại còn làm nũng bắt tôi bằng được phải bế cô ấy xuống. Đúng là trẻ con. Đi thẳng vào nhà không ngoái lại hôn gió hay chúc tôi ngủ ngon như mọi khi nữa. Tôi thấy nhói ở lồng ngực bên trái. Bất an vô cùng!

Về đến nhà, người tôi vừa mỏi rã rời vừa run lên vì lạnh. Chui vào buồng tắm, xả nước nóng bằng vòi hoa sen lên khắp người. Mong rằng sẽ làm cho tôi thấy thoải mái hơn nhưng tôi lại lầm… một lần nữa. Tôi suy nghĩ rất nhiều. Với một thằng đàn ông – một thằng con trai như tôi chưa bao giờ phải suy nghĩ về chuyện có bạn gái hay không hay bạn gái có làm sao, nói những gì. Thú thực tôi chưa quan tâm đến chuyện đó. Tôi không phải là một người đàn ông hoàn hảo như bao chàng trai khác nhưng để có một người bạn gái là chuyện “dễ ợt”. Nhưng từ khi gặp Kim, tôi đã thay đổi. Cô ấy khiến cho tôi phải suy nghĩ rất nhiều và bây giờ cũng vậy. Không biết cái lí do chia tay mà cô ý đặt ra cho tôi và bắt tôi phải làm theo là gì nữa…

Một lúc sau… cố dặn lòng ngủ cho thật say, ngủ cho thật ngon nhưng không được. Tôi trằn trọc cả đêm cho đến sáng. Mất ngủ - lần đầu…

8h tôi qua đón cô ấy. Bấm chuông gọi cửa, mẹ cô ấy xuống mở cửa và mời tôi vào nhà. Giống như mọi khi, tôi phi lên thẳng phòng của cô ấy không chút ngại ngần. Thấy cô ấy đang ướm vài cái áo khoác, tôi đứng ở cửa bỗng lên tiếng :

- Em mặc cái áo xanh đi. Anh thích cái đấy

- Anh làm em giật cả mình.

- Em thay quần áo nhanh lên. Em bảo cho anh một lí do đấy.

- Vâng!

Vừa bước ra khỏi cổng nhà, cô ấy đã nhõng nhẽo với tôi.

- Anh ơi mình đi ăn kem nhé. Em muốn ăn kem bạc hà giống anh. Lạnh nhưng khiến con người ta thoải mái.

- Ừ mình đi.

Cô ấy không còn là trẻ con nữa nhưng lúc nào cũng thích nhõng nhẽo, nũng nịu tôi. Thật buồn cười. Hôm nay, tôi yêu cô ấy hơn bao giờ hết.

- Anh ơi ăn xong mình đi mua kẹo chữ ý anh nhé – Cô ấy nói trong lúc miệng vẫn mở để tôi đút kem cho ăn. Đáng yêu hết sức!

- Kẹo chữ à – Tôi đang ngờ ngợ vì cái loại kẹo này.

- Anh mua cho e chứ ?!

- Tất nhiên!

Chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa vui.

- Anh ơi mua kẹo rồi anh cho em đi đu quay anh nhé!

- Em đùa à. Em lớn rồi mà.

- Nhưng em thích – Cô ấy cầm tay tôi lắc lư, mắt chớp khiến tôi không thể nào từ chối được.

- Được rồi. Nhất em đấy – tôi ấn nhẹ vào trán, cô ấy chun mũi lại.
…………
- Em thích rồi chứ.

- Vâng!

Lên So Hot ngồi. Cô ấy bắt đầu mở hộp kẹo tôi mua cho cô ấy ra ăn. Tôi để ý cô ấy chỉ ăn những chữ K. Tôi ngờ ngợ rằng đó là tên tôi – Kiên nhưng không dám hỏi. Tôi cứ ngồi yên tại chỗ uống cafe và ngắm cô ấy… đang ăn kẹo. Chợt mỉm cười mãn nguyện. Hôm nay tôi chiều cô ấy hết sức và tôi tạm hài lòng vì điều đó.

Cô ấy đưa cho tôi một bức thư và một chiếc hộp không to cũng không nhỏ. Nói một tuần nữa mới được mở ra. Tôi rất yêu cô ấy nên tôi hứa sẽ làm theo đúng những gì cô ấy bảo. Cô ấy còn dặn tôi rằng trong một tuần này tôi không được gọi điện, không được nhắn tin,.. nói chung là không được quan tâm hay hỏi thăm bạn bè gì về cô ấy. Tôi sững sờ. Cả một tuần ư ?! Một tuần ?!

Thứ 2…

Thứ 3…

Thứ 4…

Tôi gần như không thể chịu được cái cảm giác này. Khó chịu lắmmmmmmmmmmmm. Tôi ghét phải chờ đợi vì nó khiến con người ta hững hờ! Nhưng mỗi khi sờ đến hai vật cô ấy đưa cho tôi – một bức thư và một chiếc hộp, tôi lại nhớ đến lời cô ấy nói rằng nếu như tôi không làm đúng theo những gì cô ấy hứa. Cô ấy sẽ không yêu tôi nữa và tôi sợ điều đó.

Thứ 5…

Nghỉ ngơi!

Thứ 6…

Nhạt nhẽo gần chết!

Thứ7…

Tôi sắp phát điên rồi.

Chủ Nhật…

Nhắn tin không rep, gọi điện không nghe. Thật đúng là !!!

Tôi sang nhà cô ấy, thấy cửa nhà khóa và có tờ giấy đính ở cửa. Nét chữ viết có thể là vội vàng hoặc là run rẩy. Tôi cũng không biết nữa : “Chuyển vào Sài Gòn”.

Tôi bàng hoàng, đứng chết lặng ở cổng nhà của cô ấy. Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Hỏi vài người hàng xóm xung quanh. Ai cũng tránh mặt tôi, coi như không thấy. Tôi bất lực… Nếu hôm nay không biết được tin tức gì của cô ấy chắc tôi điên thật mất. Đang luống cuống tìm người hỏi thì gặp bà bán hàng nước quen ở đối diện nhà cô ấy:

- Bà ơi cho cháu hỏi người nhà này đi đâu hết rồi ạ?

- Ơ cháu không biết à… Khụ khụ… Nghe nói đứa con gái duy nhất nhà nó chết vì bị ung thư não. Bị lâu rồi mà bây giờ ở nhà mới phát hiện. Con bé nó giấu cả nhà. Hôm trước hình như đau đầu quá, ở nhà cho đi kiểm tra thì mới phát hiện ra. Nhưng đã quá muộn rồi…Mới chết thôi. Mẹ chuyển vào Sài Gòn ở với ông bà nó rồi. Khổ thân con bé thật. Mới trẻ, lại xinh mà đã… - Nói rồi bà cụ lắc đầu.

Nước mắt tôi cũng ứa ra. Chính tôi – Kiên – lại là một người không biết một tí gì từ đầu đến cuối. Tại sao cô ấy lại làm thế. Làm vậy khiến tôi thanh thản lắm sao. Không! Cô ấy đã nhầm, tôi chỉ càng dằn vặt mình thêm thôi. Cô ấy là người con gái tôi yêu nhất… Vậy mà tôi lại không bảo vệ được cô ấy. Tôi chỉ là một thằng tồi. Đúng!!! Một thằng tồi nhất tôi từng gặp.

Tức tốc quay xe về nhà và xem bên trong cái hộp và phong bì cô đưa cho tôi là gì. Gió táp vào mặt như vũ bão. Nước mắt cũng khô dần.

“Khỉ thậttttttttt” tôi đã hét rất to như vậy khi cái cửa không mở được. Chạy vào nhà, lục tung cả tủ sách lên chỉ để tìm một phong bì. Là một bức thư. Đúng! Thư của cô, cô viết cho tôi.

“ Anh à. Có lẽ khi anh đọc bức thư này thì em đã rời xa anh rồi đúng không? Em xin lỗi vì chuyện này quá đường đột. Em cũng muốn nói trước với anh nhưng em không đủ can đảm để nói lên những lời này. Em bị ung thư não… Đúng… Chính là ung thư não. Dạo trước em hay đau đầu nhưng cũng chỉ nghĩ là đau đầu bình thường thôi. Nhưng mỗi ngày nó lại càng đau. Em quyết định tự đi kiểm tra. Có kết quả, em mới biết. Em đã hi vọng rằng kết quả sai… Nhưng không phải :) Em đã thất vọng và sụp đổ hoàn toàn.Em sợ hãi, sợ một ngày rồi em phải chết. Em sẽ phải xa gia đình và cả… xa anh. Em không thể chịu đựng được ngày nào cũng bị giục uống thuốc rồi cấm vận đủ điều chỉ vì em bị bệnhhhhh. Vì thế cho nên em đã giấu, giấu tất cả mọi người và giấu cả anh. Em xin lỗi. Em không tốt vì đã bỏ anh ở lại. Vì em bỏ anh ở lại cho nên em là một con người xấu. Em xin lỗi !

Anh có nhớ hôm trước em đã nũng nĩu khi đòi anh phải cho em đi chơi không? Có lẽ là 3 ngày sau… à không em cũng không đoán được là bao ngày sau thì cơ thể em không thể kháng cự được căn bệnh quái ác này nữa. Em đã đòi anh đủ điều, đúng không :)

Em đòi anh cho em đi ăn kem này. Em muốn ăn thử kem bạc hà giống anh để xem cái vị bạc hà có lạnh như anh nói không. Đó chỉ là cái cớ của em thôi anh ạ. Em muốn ăn chung li kem với anh, một lần. Và anh đã chiều em, em thực sự rất vui.

Em đòi anh cho em mua kẹo chữ vì em thích ăn kẹo đấy. Nhiều đường, ngọt ngào như tình yêu của chúng mình vậy anh nhỉ…

Em đòi anh cho đi chơi đu quay vì đó là mơ ước từ bé của em. Anh biết đấy… bố em qua đời sớm, mẹ thì suốt ngày đi công tác, chỉ có mình em ở nhà. Đứng ngoài cửa sổ ngó ra ngoài nhìn bọn trẻ hàng xóm mà em ước được như chúng nó. Có bố mẹ chăm lo,… em muốn lắm. Và từ khi gặp anh em thực sự đã phải cảm ơn ông trời vì đã “ban tặng” anh cho em đồ ngốc ạ. Anh chiều em hết mức, yêu em hết lòng và em thấy hạnh phúc vì điều đó. Cảm ơn anh vì đã thực hiện mong ước hồi bé của em…

Em ngồi ăn kẹo, chỉ nhặt hết chữ K, là tên anh đấy. Em muốn ăn hết tên anh, ăn hết chữ K trên thế giới này. Để một khi em đi rồi, sẽ không còn ai “thèm muốn” anh như em nữa. Em muốn mang anh theo mình nhưng làm vậy là quá ích kỉ nên em phải mang theo những kỉ niệm của anh theo em. Để em có đủ can đảm vượt qua… cái chết. Anh là liều thuốc hữu hiệu nhất mà em đã từng có đấy anh biết không. Anh có nhớ em không cho anh nói sẽ “yêu em mãi mãi” không. Đây chính là lí do đấy anh ạ. Em không thể níu kéo, ràng buộc anh bằng sợi dây vô hình mà em có.

Em yêu anh, rất rất yêu anh đấy anh ạ. Em muốn ở bên anh mãi mãi không rời nhưng cuộc đời không cho phép em làm điều đó, như vậy là quá với khả năng đáng có của em. Bác sĩ nói em sống bình thường đến ngày hôm nay là cả một kì tích rồi. Và em thấy mãn nguyện vì điều đó.

Em muốn là một con người ích kỉ. Ích kỉ nhưng có thể giữ anh bên mình mãi em cũng chịu. Nhưng em không được cướp đi quyền hạnh phúc đáng có của anh. Tương lai của anh còn dài, em cũng không thể níu giữ chân anh lại nên em phải rời xa anh. Anh tha lỗi cho em chứ.Em yêu anh…

P.s: Mà này em có quà cho anh đấy. Mở ra đi”

Vội vàng đặt lá thư còn đẫm nước mắt của cô ấy xuống. Mở chiếc hộp kia ra. Lần nào cũng vậy. Cô ấy luôn đặt tôi vào những tình huống bất ngờ. 1 lớp giấy, lại 1 lớp giấy nữa… đến những 5, 6 lớp giấy được mở ra. Và cuối cùng… đó là một chiếc nhẫn. Đúng, mắt tôi vẫn còn tinh và tôi nhìn ra đó là một chiếc nhẫn cùng với lời nhắn: “Này anh, em cầu hôn anh nhé”.

Tôi đang khóc. Lần đầu tiên tôi phải khóc vì người con gái tôi yêu. Đứng cạnh cửa sổ ngước lên bầu trời xanh thẳm. “Liệu bây giờ em đang ở trên thiên đường hay địa ngục khi em là một người con gái xấu đã bỏ anh mà đi?”

Cứ đứng như vậy cho đến khi trời đã nhá nhem tối. Tôi chả thiết ăn cơm. Chỉ ngồi nhìn lại bức thư của cô ấy với chiếc nhẫn mà cô ấy để lại để “cầu hôn” tôi…

“Kính coong”

- Có ai ở nhà không ra nhận thư nhớ….

- Cứ để ở bàn đi.

Lại một bức thư nữa với nét chữ của cô ấy “gửi Kiên – anh yêu của em.”

“ Chúc anh hạnh phúc. Và nhớ rằng mỗi bước chân của anh đi đều có em luôn theo sát và ủng hộ anh nhé. Yêu anh.”

P.s: Em chết rồi, anh sẽ khóc chứ :)”.

Nhìn xuống phong bì còn dán tem ngày 18.7.2008… Nhưng hôm nay đã là ngày 24.7.2008…

Đúng, tôi phải chấp nhận sự thật rằng cô ấy đã rời xa tôi và tôi vẫn phải sống tiếp trên con đường đời này. Có thể là một mình, cũng có thể là sẽ có hình ảnh của cô ấy theo tôi đến suốt đời chứ không phải là người đàn con gái khác. Tôi tin là như vậy.

“ Anh sẽ khóc vì em – một hồn ma mà anh sẽ mãi yêu.”
Về Đầu Trang Go down
dolley Nguyen
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
dolley Nguyen


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 1571
Age : 35
Đến từ : Ranh jới của Hạnh phúc & Đau khổ!!!
Châm ngôn sống : “Đừng tiếc nuối quá khứ, đừng lo lắng về tương lai, hãy sống trọn vẹn mỗi ngày là đủ!”
Số lần được cám ơn : 34
Điểm : 52879
Ngày tham gia : 26/04/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: hem đẹp nhưng dễ xương^^
Hài hước:
Chờ đợi và... Left_bar_bleue100/10Chờ đợi và... Empty_bar_bleue  (100/10)
Nội tâm:
Chờ đợi và... Left_bar_bleue1000/10Chờ đợi và... Empty_bar_bleue  (1000/10)

Chờ đợi và... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chờ đợi và...   Chờ đợi và... Icon_minitimeThu Sep 01, 2011 10:26 pm

có phải do mình wá nhạy cả hay do câu chuyện wá hay mà... đọc xong mình lại khóc nhỉ? Nếu một ngày mình chết đi... liệu có ai buồn, khóc vì mình? Nếu đánh đổi sự sống và kái chết để được một tình yêu trọn vẹn, mình sẵn sàng chấp nhận và sẽ không hối hận
Về Đầu Trang Go down
 
Chờ đợi và...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Vấn đề bạn quan tâm :: Những vấn đề khác-
Chuyển đến