Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 nhật ký một dòng sông

Go down 
Tác giảThông điệp
haclong137
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
haclong137


Tâm trạng : tired
Nam
Tổng số bài gửi : 1816
Age : 36
Đến từ : trái đất vuông
Châm ngôn sống : Tự Do là hạnh Phúc của con người
Số lần được cám ơn : 52
Điểm : 53272
Ngày tham gia : 13/06/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 0/10
Hài hước:
nhật ký một dòng sông Left_bar_bleue0/10nhật ký một dòng sông Empty_bar_bleue  (0/10)
Nội tâm:
nhật ký một dòng sông Left_bar_bleue0/10nhật ký một dòng sông Empty_bar_bleue  (0/10)

nhật ký một dòng sông Empty
Bài gửiTiêu đề: nhật ký một dòng sông   nhật ký một dòng sông Icon_minitimeTue Nov 08, 2011 1:58 pm

Thế đấy, một dòng sông luôn hững hờ chảy mãi, mặc cho lá hai hàng cây bên bờ xanh lá rồi rụng lá, mặc những đứa trẻ lớn lên từng ngày ở những nơi nó đi qua, mặc cho bao lần hoa cỏ hai bờ toả hương ngào ngạt, những ngày nắng, những ngày mưa, những đêm dài,... mãi cho đến một ngày, nó bắt gặp một nơi, nơi mà từ đây, nó sẽ được gọi bằng một cái tên khác, rồi nó lại muốn trở về với chính những tháng ngày đã bị nó lãng quên.

ký ức thật nhiều, nhưng người ta chỉ nhớ về kỷ niệm, kỷ niệm của một dòng thác cuồn cuộn đổ xuống có là gì so với khoảng thời gian ban sơ, êm đềm uốn lượn, như những phút giây đầu tiên đoá hoa vừa mới nở, cánh bướm đầu tiên la đà trên đồng cỏ, màu xanh đầu tiên mà bình minh mang đến,...có lẽ,màn đêm cũng dành chút tình thương cho những con bướm lạc giờ, nhưng có là gì so với ngày bắt đầu của một thời không bao giờ trở lại...

Bên kia bờ, nơi đầu con thác đổ, có chiếc lá héo mòn thương lắm một dòng sông, nó muốn sự êm đềm, nó muốn tình yêu nhẹ nhàng thanh khiết của từng lớp sóng phía đầu nguồn, nó muốn được trôi một cách chầm chậm, để còn kịp nhìn thấy sự tươi đẹp của từng vạt nắng mùa thu, mặt trời còn đó, từng cụm mây trắng kia vẫn trôi bồng bềnh, nhưng than ôi, dòng sông thuở nào đã gặp nó đầu bờ thác lũ...

Dưới bầu trời đêm, quá khứ buông ra một chất vải diụ mềm, từng buớc chân trả dài trên bờ cát, người cõng người giữa mê say, vì tinh tú thêu dệt thêm cho những mộng mơ vào lòng con gái đang êm đềm tựa đầu vào một bờ vai yêu thương,... yêu thương ấy cũng như đêm, huyền ảo lạ kỳ, mang trong lòng bội phản,... ngày mai của đêm, khi bình minh thức giấc, trên bãi cát chỉ còn lại những dấu chân in trong lòng kẻ ở lại, trên bầu trời chỉ còn lại một ngôi sao cô đơn mơ về ngày đã mất, quá khứ gieo vào thực tại một nỗi đau thừa...

Đã một thời trăng sao chẳng thuộc về đêm, và theo một nghĩa xa xôi, dòng sông không thuộc về chiếc lá, có những khát khao, có những đam mê không quay trở lại, còn chăng là sự dè dặt, cái tủi hờn,... thời gian có phả một lớp sương làm dịu đi những bờ cát lõm, nhưng đâu đó trong đêm, có đứa bé trở về oà khóc thiết tha, gục đầu bên mõm đá - nơi đã nghe sóng xô bờ với một người yêu thương nhất đã trở thành xa lạ...

Tôi van lơn, chắp tay nguyện cầu, thời gian của thuở ban sơ đừng trở về nữa nhé...? để lòng tôi dâng lên bao nỗi xót xa, trách móc... kỷ niệm ngọt ngào và thơ mộng quá, tôi nên làm gì ở đó bây giờ?... có phải nên như chiếc lá kia, hoà mình xuống dòng thác đổ, chấp nhận những gì không thể có để có được những gì thuộc về mình?... tận sâu thẳm trong lòng có cái gì khó chịu, sự căm phẫn, cái nỗi đau... dòng sông ơi, nhật ký của người là nước mắt...

Cũng cần thời gian cho bây giờ chứ nhỉ? sau khi từng cuộn mây xám xịt bay qua những toà nhà cao chót vót, sau khi về lại những mồ chôn tin yêu, sau khi vết xe ngày ấy lại lăn những vòng quay của ngày hôm nay, sau những gì đã cố nói cho nghe,... ta cũng cần một thời gian chứ nhỉ? cần cho cả đêm khuya nghe tiêng sóng, cần cho cả giấc ngủ vật vờ, cần cho cả giấc mơ về một ngày mai, cần cho em, và cũng cần nữa cho tôi...

Thôi,... nếu tạo hoá đã làm cho hoa tím lại, làm trái tim một người đôi lúc phải chia hai, quá khứ xen vào thực tại, có mấy ai tránh khỏi... đừng trách móc và đừng cố gạt bỏ đi, bởi đó là những gì chung thuỷ nhất. Ngày mai đôi khi chỉ có ý nghĩa với cái bản năng sinh tồn của con người, ngày mai đôi khi chỉ đủ làm thoả mãn cái ý nghĩa trả thù nhút nhát, ngày mai đôi khi là một cái gì đó đã rồi... Ngày mai, ngày mai với tôi, mong đừng là như vậy.

Có lẽ đòi hỏi của lý trí đôi khi cũng phải cúi đầu trước cái đòi hỏi vô lý của trái tim con người, nhưng biết làm sao được, người ta yêu bằng trái tim, hạnh phúc bằng trái tim, và cũng đòi hỏi một mảnh đất tình yêu với trái tim ấy thôi,... những gì đã qua, nếu làm được thì hãy khép lại, đừng khoá nhé..bởi không có cái ổ khoá nào khoá được trái tim mình đâu em...




Về Đầu Trang Go down
haclong137
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
haclong137


Tâm trạng : tired
Nam
Tổng số bài gửi : 1816
Age : 36
Đến từ : trái đất vuông
Châm ngôn sống : Tự Do là hạnh Phúc của con người
Số lần được cám ơn : 52
Điểm : 53272
Ngày tham gia : 13/06/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 0/10
Hài hước:
nhật ký một dòng sông Left_bar_bleue0/10nhật ký một dòng sông Empty_bar_bleue  (0/10)
Nội tâm:
nhật ký một dòng sông Left_bar_bleue0/10nhật ký một dòng sông Empty_bar_bleue  (0/10)

nhật ký một dòng sông Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: nhật ký một dòng sông   nhật ký một dòng sông Icon_minitimeTue Dec 13, 2011 11:52 am

Và thế là.... bên kia ngọn đồi đã có một ngôi nhà nho nhỏ.
mùa đông lại về rồi, hoa run rẩy sớm tinh sương
nắm một bàn tay đi đã là điều thật khó
giữ một bàn tay đi còn khó gấp bội lần
ta sẽ ngang qua mùa xuân
ghé thăm cánh mai vàng
cánh đồng quê hương ngút ngàn hương cỏ ngọc
cuộc đời này biết bao là mơ ước
mà đến phút này chỉ có một ước mơ thôi.

đó là những buổi chiều trước ngõ ngắm mây trôi
nhìn trời vô tận để thấy mình rất nhỏ
chỉ một phút giây vô tri như lá cỏ
sau chuyến đò về từ phiên chợ cuộc đời
băng qua được con sông - em đợi anh
để ở lại bên bờ là hành trang - ý tứ
để ở lại bên bờ là lối sống không vui

em có đợi chăng? con thu vàng nhắc nhở
xua lá về trên những gốc cây to
em có đợi được chăng? bên kia ấy lập đông
thành phố lạnh không có vòng tay ấm
lá đã vàng rồi trơ ra làm xác đất
cái lạnh về vui nắng nóng tan đi
chỉ còn tình yêu là ở đó
ánh mắt ai xuyên, thao thức bỏ mặc mùa

em có đợi không? tiếng con ve rôm rả
hoa phượng buồn ngã xuống những vòng xe
áo trắng học trò ngang dọc - nỗi cô đơn
buồn như thế, em có còn muốn đợi...

có lẽ xuân về trên cánh én
chở theo bao ánh mắt hân hoan
của lũ trẻ con đợi quà trong hốc hẻm
của những ngôi nhà lấp lánh khang trang
có lẽ xuân về trên hoa nhỏ lang thang
cơn gió cuốn một cánh vàng phiêu bạt
này là mai, này là đào hương toả ngát
nhưng ở trong anh có một nỗi buồn...

Nhưng ở trong anh có một nỗi buồn
sợ trái đất xoay nhanh, sợ tay mình rất chậm
sợ thời gian cuốn mòn đi tuổi trẻ
sợ em buồn đơn lẻ giữa mùa xuân...

Về Đầu Trang Go down
haclong137
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
haclong137


Tâm trạng : tired
Nam
Tổng số bài gửi : 1816
Age : 36
Đến từ : trái đất vuông
Châm ngôn sống : Tự Do là hạnh Phúc của con người
Số lần được cám ơn : 52
Điểm : 53272
Ngày tham gia : 13/06/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 0/10
Hài hước:
nhật ký một dòng sông Left_bar_bleue0/10nhật ký một dòng sông Empty_bar_bleue  (0/10)
Nội tâm:
nhật ký một dòng sông Left_bar_bleue0/10nhật ký một dòng sông Empty_bar_bleue  (0/10)

nhật ký một dòng sông Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: nhật ký một dòng sông   nhật ký một dòng sông Icon_minitimeFri May 25, 2012 10:49 pm

Tôi nhìn về phía chân trời, chiều nay đã có những mảng mây đen kéo về vần vũ...
Nỗi lo âu cũng kịp về với cơn mưa mùa hạ, nỗi lo âu về những gì ta đang nắm lấy, và ngày mai..

Đôi lúc, con người ta không cần phải tiếc thương thứ gì vừa mất, những thứ vốn dĩ đã mất đi từ lâu rồi, không nên đặt mình vào cái cột mốc ảo ảnh.

Cuộc sống này vẫn đang mất đi từng phút, từng giây, và từng ngày trôi đi, tôi nhận ra mình cần phải giữ lại những gì đã có từ lâu hơn là những gì vừa có, nhưng cũng có đôi khi, vai trò của một người nào đó, dù đã lạ xa hay còn quen thuộc cũng cứ như một giọt lệ ai đó đánh rơi dưới vệ đường, có tiếc thương, và nhẫn tâm. Không ai dạy con người ta tiếc thương cả, nhẫn tâm cũng vậy, mà chính cái tiếc thương nảy sinh ra cái tiếc thương, và cái nhẫn tâm sinh sôi ra cái nhẫn tâm, có ngậm ngùi thì cũng nên là vậy.

Có lúc tôi dừng hẳn lại, có lúc tôi đi thật chậm chạp, nhưng cũng có lúc tôi tiến những bước dài, tôi gồng mình đeo mang cái châm biếm,lời khuyên năng vô dụng, cái thất vọng,lời vỗ về hời hợt, cái ghanh ghen, lời phá bỏ ngày xưa,...giữa cuộc đời này, của tôi, của bao nhiêu người quen lạ.

Ngày nối ngày trên mái nhà tôi, căn nhà rộng rãi mang sự tĩnh lặng chất chứa cô đơn, tôi lật tìm trong ký ức những kỷ niệm ngọt ngào vui nhộn, lật tìm trong trang vở cũ bài giảng của người thầy cuối cấp, lật tìm trong danh bạ điện thoại những người tôi có thể sẽ chia,...nhưng tất cả chỉ là một bức tranh tĩnh, một bức tranh về quá khứ xa rồi, còn cuộc sống luôn luôn biến đổi,và lòng người cũng bị thời gian thay đổi, phải chăng tôi đã vô tình tìm ra một cái hốc cô đơn -nơi mà không -thời gian là vô nghĩa? phải chăng cái hốc đó nảy sinh ra ở giữa cái cô độc trên đường đời?..tôi dang tay níu lại,...và nhận ra bản chất của cuộc sống này, đó là sự biến đổi không ngừng..dường như tôi cũng vậy, chỉ là tôi trở nên đơn lẻ hơn thôi...

Khó khăn lắm khi phải dùng khối óc để nói đến tình cảm con người, khó khăn hơn khi phải dùng lời nói cắt đứt tình cảm con người, khó khăn hơn khi thứ chất ấy lại nhiều quá ở trong ta...nhưng, tất cả đều phải có câu trả lời thoả đáng! ôm lấy sự dịu dàng của ngày xưa hoặc lãnh trọn những nhát dao khắt khe hiện tại...vâng! tôi còn ngày mai rất dài.

Một con én không làm nên mùa xuân, một con người không làm nên cuộc sống... hãy sống thế nào cho xứng đáng với mình và với người khác, sự thiên lệch dù về phía nào cũng đem lại khó khăn và dối trá, không ai là vua trong lòng người khác cả, chỉ có vua trong đôi tai của kẻ đần độn và trong lời nói của người xảo quyệt...hãy tin như thế nhé, và , không ai phải nhún nhường với ai cả, có chăng là lễ độ ,là lịch sự,là cái thiển cận trong đôi mắt của người ưa tự kỷ, hãy tin thế nhé.

Có khi, tôi đi tìm hạnh phúc của mình, đã thấy như trước mặt, hạnh phúc của tôi đưa tay chào đón tôi, ngón tay nó cách một ngón tay nào so với ngón tay tôi...tôi với theo, với theo,...ngón tay nào là vô vọng, ngón tay nào là ảo ảnh đang lần mò tìm đến cái bóng ngu dốt trong tôi, và đớn đau thay, dường như chỉ có sự ngu dốt đó mới mang tôi đến được với thứ hạnh phúc mơ hồ kia... bóng trăng trên nước, ai được mà tìm...

Mỗi con người là một lỗ đen, hút tất cả những gì vớ được vào trong cái tâm trí tham lam vô đáy, đều là vậy đấy, có khác chăng chỉ là cách hút.

như hạt cát bay theo gió, nương nhờ vào gió để đi được đến những nơi xa, tôi chấp nhận sống với những gì trước mặt,dù mê man hồ nghi về một cõi thiên đường, một bãi cát trắng ngần không có gió...
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





nhật ký một dòng sông Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: nhật ký một dòng sông   nhật ký một dòng sông Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
nhật ký một dòng sông
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» dòng sông quê hương
» Tôi yêu em, người con gái mang tên một dòng sông!!1
» trong anh tình yêu "đơn phương"như dòng sông không bao giờ ngưng chảy
» Triết lý sống đúng nhất
» Tập Thơ Song Thất Lục Bát của Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Giao lưu :: Nhật ký-
Chuyển đến