Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
dolley Nguyen
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
dolley Nguyen


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 1571
Age : 35
Đến từ : Ranh jới của Hạnh phúc & Đau khổ!!!
Châm ngôn sống : “Đừng tiếc nuối quá khứ, đừng lo lắng về tương lai, hãy sống trọn vẹn mỗi ngày là đủ!”
Số lần được cám ơn : 34
Điểm : 52889
Ngày tham gia : 26/04/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: hem đẹp nhưng dễ xương^^
Hài hước:
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Left_bar_bleue100/10Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty_bar_bleue  (100/10)
Nội tâm:
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Left_bar_bleue1000/10Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty_bar_bleue  (1000/10)

Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty
Bài gửiTiêu đề: Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ   Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Icon_minitimeWed Jun 29, 2011 12:09 am

Bảy ngày chia tay

- Chúng ta không hợp nhau nữa.
- Chia tay đi!



Em không thể ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em
thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ thì
sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Một tháng nay anh đã
không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào quan
tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được tin
nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết?

Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. "Chia tay đi!" vậy là hết?
Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm, không còn là cô gái uỷ mị dịu
dàng như xưa, em đanh đá hơn và cứng rắn hơn. Nhưng điều đó khiến anh
cảm thấy em đang dần ra xa anh. Có lẽ anh thật ích kỷ khi muốn em mãi là
cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh che chở, có thể anh thật tham lam
khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn, có lẽ anh thật kiêu hãnh
khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em.

Em biết anh thích thể hiện, em biết anh sĩ diện và kiêu hãnh, từ trước
đến giờ em luôn làm vừa lòng anh tất cả. Anh không quan tâm đến em, em
khóc. Anh đi với một cô bạn khác, em ghen. Anh nói chia tay, em là người
níu kéo. Nhưng anh ạ, em đã không còn đủ sức chịu đựng những điều như
thế. Và một tháng trước khi chia tay anh đã dạy cho em cách sống một
mình không có anh bên cạnh. Em đã quen với điều đó, mạnh mẽ hơn và dứt
khoát hơn, em có thể nói chia tay mà không hối hận.

Bây giờ em đang nghĩ gì? Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây...

Ngày thứ 1 :

Anh vẫn đi chơi với đám bạn, anh cười nói vui vẻ như chưa từng xảy ra
điều gì. Anh cảm thấy mọi việc vẫn diễn tiến rất bình thường, như một
ngày bận rộn và không gặp được em, chỉ thế thôi! Anh tự nghĩ không biết
em có đang nhớ đến anh như những ngày trước em nhắn tin hỏi anh đang làm
gì không. Không biết em có khóc nhiều như những cuộc cãi vả của chúng
ta ngày trước không.

Ngày thứ 2 :

Em không buồn nhiều, điều đó làm em thấy lạ, lạ vì sự thay đổi của chính
mình. Có lẽ những người bạn thân đã dạy em cách mạnh mẽ như thế, em vẫn
hạnh phúc vì em không bị bỏ rơi một mình, những người bạn luôn bên cạnh
an ủi và động viên em, chọc em cười và không để em khóc. Hai ngày rồi,
mỗi thứ vẫn bình thường thôi, vẫn là những ngày không tin nhắn, không
gặp nhau, không một lời hỏi thăm, nó đã quá quen thuộc và em không bị
mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế.

Ngày thứ 3 :

Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì
đó. Không còn những tin nhắn vào buổi sáng, em chúc anh một ngày mới tốt
lành nữa, không còn nhìn thấy em cười và mái tóc em bồng bềnh bay trong
gió khi em đứng trước cửa nhà anh, lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như
một thiên thần. Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá, heo con ngốc nghếch của
anh ơi.

Ngày thứ 4 :

Hôm nay em chạy xe trên những con đường quen thuộc của chúng ta, bao
nhiêu kỉ niệm tràn về làm tim em chợt nhói. Em đang phải đối diện với
một sự thật mà em từng nghĩ sẽ không thể nào xảy ra như thế. Người ta
chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên đường, hình ảnh đó thật giống với
chúng ta, đúng không anh? Phải chăng vì em bướng bỉnh, tình yêu của em
chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi quá ồn ào làm anh mệt mỏi?

Ngày thứ 5 :

Anh không thể ép bản thân dừng suy nghĩ về em. Anh đã không chờ đợi được
nữa. Anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi
mãi?? Sao em vẫn không nhắn tin cho anh? Sao em không biết anh đang mất
thăng bằng như thế nào khi em bước ra khỏi cuộc sống của anh quá nhanh?
Anh nhớ em và anh muốn được gặp em. Anh muốn nghe giọng nói của em và
được ôm em vào lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến
thế nào không? Anh điên lên vì anh biết một điều chắc chắn trong anh:
Anh vẫn còn yêu em.. yêu nhiều lắm!

Ngày thứ 6 :

Những dòng tin nhắn của anh làm em khó hiểu, và em đã suy nghĩ về anh
rất nhiều. Bỗng nhiên em thấy lo lắng cho anh quá. Em biết dù anh có làm
điều gì khiến em buồn, em đau, những chuyện ngỡ như không thể tha thứ
được, thì em vẫn quan tâm và yêu anh rất nhiều. Dẫu hai chúng ta không
đi cùng trên một con đường, em vẫn luôn chúc anh được hạnh phúc. Hãy nói
cho em biết, em phải làm gì để anh được hạnh phúc?

Ngày thứ 7 :

Xin em đừng chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh.
Anh không thể thiếu em được, em đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong
trái tim anh rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh
biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười, nụ cười em nói rằng
thích nhìn để yêu đời và vui vẻ hơn, anh cười để giấu đi nước mắt cho
riêng mình.
............
.........
..
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Images1477761_7ngay2


- Chúng ta luôn cần có nhau!

- Anh yêu em

- Em chưa bao giờ hết yêu anh

Nếu được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách
vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì
đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi
mất nhau anh đã không biết: Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng.

Bây giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật dễ,
nhưng lòng dứt khoát mới khó, và nhiều khi, con người ta chia tay để lại
yêu nhau...

....

Kết thúc bảy ngày xa nhau


Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar



Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ   Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Icon_minitimeWed Jun 29, 2011 12:17 am

đôi khi vì chúng ta yêu quá nhiều hay vì tình yêu này quá thân thuộc với chúng ta nên chúng ta nghĩ mình chán hay hết yêu.khi đánh mất rồi mới biết nó quan trọng với mình như thế nào
đừng làm gì khiến cho người mình yêu phải buồn và bản thân mình phải hối tiếc
Về Đầu Trang Go down
dolley Nguyen
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
dolley Nguyen


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 1571
Age : 35
Đến từ : Ranh jới của Hạnh phúc & Đau khổ!!!
Châm ngôn sống : “Đừng tiếc nuối quá khứ, đừng lo lắng về tương lai, hãy sống trọn vẹn mỗi ngày là đủ!”
Số lần được cám ơn : 34
Điểm : 52889
Ngày tham gia : 26/04/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: hem đẹp nhưng dễ xương^^
Hài hước:
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Left_bar_bleue100/10Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty_bar_bleue  (100/10)
Nội tâm:
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Left_bar_bleue1000/10Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty_bar_bleue  (1000/10)

Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ   Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Icon_minitimeWed Jun 29, 2011 12:35 am

Điều Kỳ Diệu Của Tình Yêu


Nó chưa bao giờ dám thú nhận rằng nó yêu một người trong thế giới ảo.

Nó từng yêu, từng rung động, mối tình đầu đẹp và trong veo, nhưng nhanh
chóng chết yểu chỉ đơn giản vì nó là người sống thực tế. Người con trai
của nó quá trẻ và cậu ấy cũng có những ước mơ, cũng như nó vậy. Nên
chẳng có lý do gì nó ngăn cản khi cậu ấy kiếm được học bổng du học tại
Paris hoa lệ. Cậu ấy nói hãy chờ cậu ấy về, 4 năm chẳng ngắn nhưng cũng
chẳng dài chỉ cần hai đứa có niềm tin. Nó đáp lạnh lùng, "Nhưng em không
có niềm tin".

Vì nó là đứa thực tế, nên nó rất ngán ngẩm việc kết bạn hay làm quen qua
chát chít, hoặc qua blog cũng vậy. Nó từng cười giãy giụa khi đọc một
bài về tình yêu của hai kẻ không biết mặt nhau. Họ yêu nhau qua Yahoo,
và cũng trao nhau những yêu thương qua Yahoo, nó tự hỏi rằng tại sao lại
có những người có thể chấp nhận một tình yêu như thế.

BUZZ

- Cho hỏi ai đấy?

- Mình đọc mấy bài của bạn trên blog thấy hay hay nên muốn làm quen.

- Tức là bạn không biết mình là ai?

- Ừ! Trước thì không biết nhưng sau thì sẽ biết!

Một kiểu làm quen cũ rích và quê mùa, nó nhếch môi cười

- Nhưng mình không có hứng làm quen với bạn. Bibi

Chắc chắn sẽ là những lời ả ôi, năn nỉ làm quen, nó lại nhếch môi cười và cũng hơi tò mò chờ đợi.

- Ừ! Vậy xin lỗi làm phiền. Bibi

Nó như đang từ trên độ cao 500m rơi một phát xuống cái đệm kimdan, nó
hơi nóng mặt, bởi vì nó luôn cho nó cái quyền cao ngạo trước người khác,
nhưng không cho ai có quyền cao ngạo trước nó. Vậy kẻ này là ai? Mà dám
cao ngạo với nó?

Nó không đáp lại, nhưng trong lòng hậm hực.


- Có vẻ cậu đang ấm ức trước câu nói vừa nãy của mình? - Phải 5 phút sau, cái nick lạ và vô duyên kia mới lại lên tiếng.

- Không - Nó lạnh lùng đáp lại.

- Thôi đi, đọc vài entry trên blog của cậu mình hiểu cậu, tuy chưa nhiều, nhưng 5% chắc là hơi ít - Kẻ kia lại tiếp lời.

- Cậu là kẻ rất vô duyên, tuy mới chát với cậu vài giây, nói là hiểu về
cậu thì là nói ngoa, nhưng cân lên chắc cũng hiểu được về cậu đến 2
lạng, chưa kể cân điêu.

Cái icon mặt mỉm cười từ nick lạ

- Uh cũng có vài người nói mình là kẻ vô duyên, phải hiểu mình lắm mới nhận xét đúng như vậy.

Gặp đối thủ rồi đây, có vẻ không tầm thường như mình nghĩ, nó say mê đáp
trả ckẻ vô duyên kia. Đã ba giờ sáng, nó giật mình, không nghĩ rằng
chát với kẻ vô duyên và lạ mặt kia suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

- Thôi muộn rồi mình đi ngủ đây - Nó cắt đứt cuộc chát chít vô bổ.

- Ừ, con gái không nên thức khuya, cậu viết trên blog, nói cậu không
phải một cô gái đẹp, thức khuya nhiều thì chắc chắn lời cậu nói sẽ có
một ngày thành sự thật

Một cái icon tức giận được gửi từ nó.

- Mình có thể là một trường hợp ngoại lệ không? Cho mình add nick nhé - Cái nick lạ kia ỷ ôi.

- Không

- Thôi không sao, dù sao mình cũng nhớ nick của cậu rồi - Cậu ta phán một câu xanh rờn.

Đã hơn một tháng trôi qua, không phải chỉ là qua chát chít nữa, hai
người trao đổi số điện thoại, những tin nhắn đi rồi đến, không bao giờ
cần phân biệt thời gian đêm ngày sáng tối. Và cả những cuộc điện thoại
dài bất tận. Nói với nhau những chuyện trên trời dưới biển, nó kể cho
người đó nghe về cuộc sống sinh viên khi xa nhà của nó, về gia đình nó,
về người bà nội quái gở và người mẹ luôn nhẫn nhịn của nó, nó kể về mối
tình đầu đẹp và trong veo. Có lẽ không còn quá nhiều khoảng cách giữa
hai người lạ giờ thành quen. Nó là đứa sống thực tế nhưng cũng có lúc nó
viển vông, con người mà, ai hoàn hảo được, nó chép miệng.

Hai người yêu nhau.

Trong một đêm mưa rất to, nó vắt vẻo trên ghế được kê sẵn ngoài ban
công, tai đeo phone, nói chuyện điện thoại với cậu ấy như mọi khi.

- Hà Nội đang mưa to lắm, và mình thấy hơi lạnh - Nó phàn nàn trong điện thoại.

- Nếu mình đang ở cạnh cậu, cậu có cho mình ôm cậu không?

Nó ré lên cười sặc sụa.

- Anh yêu em.

- Cái gì cơ?

- Anh yêu em.

Một, hai, rồi ba giây, nó đang đứng một mình, nhưng sao mặt nó nóng ran
thế này, và không thể chối bỏ rằng tim nó đang đập thình thịch, nó lấp
liếm:

- Ừ! Vui nhỉ?

- Không vui.

- Vì sao?

- Vì em không nghiêm túc và không tin anh!

- Thế Anh đang nghiêm túc đấy hả?

- Ừ.

Tít..tít..tít, nó tắt phụt điện thoại, nó không hiểu sao hành động như
thế, có lẽ nó là người thực tế, và nó cảm thấy đây là chuyện hoang
tưởng, hoặc cậu ấy vừa trêu đùa nó. Nó mặc kệ cho nhạc điệu Aloha réo ầm
í, nó không bắt máy.

Một cái message được gửi đến:

- “Tai sao em lai tat may, le ra anh phai noi voi em cau nay tu lau roi,
anh yeu em, anh biet co the em khong tin, em cho do la tro dua, anh
cung khong tin la anh yeu em, nhung do la su that, em tin hay khong tin
cung duoc.”

- “Sax, anh em co day, xin thua anh la anh kem em 5 thang tuoi, va tinh
yeu cua anh moi nuc cuoi lam sao, anh biet mat mui em the nao chua? Biet
nha em o dau chua? Anh biet ve em cung nhieu lam thi phai? Mot cai
nick, mot so dien thoai. Nhieu qua nhi?”

- “Em co the cuoi nhao anh vi anh la ke ngu ngoc khi yeu mot tinh yeu
ngu ngoc, dung anh khong biet mat em dep hay xau, khong biet nha em,
nhung anh biet anh yeu em, va dung hoi anh vi sao, chinh anh cung khong
biet dau?”.

- “Qua du roi day, cau im di.”

Nó bấm những phím bấm như điên trong điện thoại, cũng như tâm trạng hỗn
loạn của nó lúc này. Nó biết rằng nó thích người con trai ảo đó, nhưng
nó cố tình trốn tránh, nó không cho phép điều đó xảy ra và nó không công
nhận.

Sau cái đêm hôm đó, hai người không nhắn tin, không gọi điện, và không chát. Đến ngày thứ ba, một tin nhắn được gửi từ cậu ấy.

- "Em dang lam gi? Anh muon nghe giong noi cua em."

Nó không nhắn lại. Nó không dám thú nhận, nhưng sự thật là tim nó run
lên khi điện thoại báo có tin nhắn của cậu ấy. Ba ngày, nó cảm thấy nó
không còn là nó nữa, cái dây nồi cơm điện bị hỏng, nó cũng muốn nhắn tin
nói với cậu ấy, nó bị muỗi đốt nó cũng muốn mè nheo với cậu ấy. Nó nhận
ra, hơn một tháng qua, mặc dù cậu ấy không có mặt bên cạnh nó, nhưng
những gì diễn ra trong cuộc sống của nó, nó đều thông báo cho cậu ấy
biết.

Một tuần sau, “lời tỏ tình trong mưa” hai người yêu nhau - nó vẫn cười
nói như vậy với Gif - tên cậu ấy do nó đặt cho, nó dựa theo tên thật của
cậu ấy, và vì cậu ấy rất cao nên nó muốn gọi cậu ấy là con hươu cao cổ
(Giraffe), và sau này nó còn phát hiện ra Gif còn có thể là chữ viết tắt
của gift ( món quà).

Nó thường cười trong điện thoại nói rằng: Em phải đấu tranh tư tưởng mãi khi quyết định yêu anh.

- Ừ! Anh cũng thế, anh sợ yêu phải một bà cô già khó tính thì chết.

Nó không dám hé răng kể cho đám chiến hữu của nó nghe về tình yêu quái
gở ấy của nó, vì sĩ diện, vì không muốn bị bạn bè cười là ngu ngốc.

Gif nói đầu tháng sẽ lên thăm nó. Nó là đứa tự tin, cởi mở và hòa đồng,
nó không sợ giao tiếp, bất cứ ai khi gặp nó, cũng cảm giác thoải mái và
thấy gần gũi khi nói chuyện với nó. Nhưng nó không bao giờ tự tin vì
ngoại hình của nó. Nó không xinh, nếu không muốn nói là xấu, ngoài thông
minh và nói chuyện có duyên ra thì nó không có điểm gì hấp dẫn người
khác, đặc biệt là con trai, với một người như Gif, nó càng thấy lệch.
Tất cả những gì nó biết về Gif thì có thể đặt cho Gif một cái tên chung
là Hotboy.

Mặc dù nó không tệ đến nỗi như nó miêu tả nhưng nó cố gắng tả nó như là
một kẻ xấu xí nhất quả đất, để Gif, không vỡ mộng đến khi gặp nó. Thậm
chí nó nói rằng, cuộc tình này sẽ chết yểu ngay sau khi hai người gặp
nhau. Dường như Gif bỏ ngoài tai tất cả những gì nó nói, và cậu ấy vẫn
nôn nóng gặp nó như nó là một hot girl vậy.

Sáng thứ bảy, trời Hà Nội đẹp đến kì lạ. Gif hẹn lên thăm nó, nó hứa sẽ
ra bến xe Gia Lâm đón Gif, vì Gif không thuộc đường Hà Nội. Nó mất gần
hai tiếng để loay hoay với đống váy áo và chát chít lên mặt, nó không
bao giờ trang điểm, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Không quá tệ, nó nhìn vào
gương, và mỉm cười. Nhưng ngồi trên xe bus nó vẫn thấy run. Nó sợ. Nó
nghĩ: Ừ! Nếu cậu ấy chê nó, nó sẽ chia tay, không có gì phải tiếc một
người con trai như thế. Nó đưa ra hàng trăm lí do nhưng nó vẫn sợ, bởi
vì gần hai tháng qua, tất cả đẹp như một giấc mơ, những lời nói ngọt
ngào, cả những giận hờn, và đã có lúc là những giọt nước mắt. Nó không
muốn mất đi, và nó cũng tỉnh táo để ý thức được rằng nó yêu người con
trai ảo kia. Nó nói khi gặp nhau nó sẽ chạy đến ôm Gif thật chặt không
nói gì cả. Sắp rồi, nó sắp chạm tay đến tình yêu thật sự của nó rồi...

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

Sau tin nhắn: " Em xin loi, em khong du can dam de gap anh, em chap nhan
mot tinh yeu ao, hang ngay chi can anh nhan tin cho em, chi can anh
lang nghe em noi la du, em khong du can dam de gap anh, vi em biet, sau
khi gap nhau xong thi tat ca se cham het, va em khong muon nhu the, vi
em yeu anh"

Trường Giang loay hoay, không biết phải làm sao, cậu đứng ở bến xe Gia
Lâm chờ cô gần một tiếng, Giang kiên nhẫn gọi cho cô hàng trăm cuộc điện
thoại, nhưng vô vọng, cô tắt máy.

Giang mua một tấm bản đồ Hà Nội và tìm đường đến địa chỉ nhà cô, lần
trước cô cho Giang địa chỉ để Giang gửi lên cho cô con Mèo bông. Nhà cô
không khó tìm, bấm chuông nhưng hình như không có ai ở nhà, Giang dựng
xe chờ cô.

Giang yêu cô gái đó, một thứ tình yêu viển vông đến kì lạ, tất cả đều
không thể tin Giang yêu một cô gái ảo, thậm chí Giang còn chưa được nhìn
thấy khuôn mặt của cô ta. Nhưng những entry cô viết trên blog về một
tuổi thơ không bình yên, cô viết về kỉ niệm của mối tình đầu, Giang cảm
thấy như có sự đồng cảm. Sau những cuộc chát chít, những lời nói đầy
kiêu ngạo của cô, Giang nhận ra rằng Giang có ấn tượng sâu sắc về cô. Cô
luôn nói rằng cô không xinh, cô thậm chí rất xấu. Nhưng Giang tin cảm
cảm giác của Giang chưa bao giờ là sai, cô là một người con gái sâu sắc,
Giang tin rằng cậu đã không sai khi yêu cô gái ấy.

Giang là một nhân vật nổi tiếng trong giới 8X xứ cảng, một gia đình bề
thế và một ngoại hình lý tưởng. Giang là niềm mơ ước của nhiều cô gái.
Nhưng không ai hiểu được tất cả những suy nghĩ trong lòng Giang, cho đến
khi gặp người con gái đó. Chưa gặp Giang, nhưng cô gái hiểu Giang, chỉ
cần nghe giọng nói của Giang cô biết Giang buồn hay vui, khi Giang gửi
cho cô xem webcam và những tấm ảnh Giang chụp, cô không trầm trồ khen
Giang đẹp như người ta vẫn làm, cô chỉ nhận xét Giang có đôi mắt buồn,
không giống với cậu. Khi tất cả mọi người nhìn vào những bề ngoài hòa
nhoáng của Giang, thì cô lại nhìn Giang theo một hướng khác. Và Giang
yêu cô gái ấy, không cần biết cô xấu hay đẹp, nhưng Giang tin cô ấy là
một cô gái đẹp – ít ra đẹp trong mắt Giang.

Nó lang thang ở Hồ Tây suốt cả buổi sáng, 12h kém, “Có lẽ Gif đã quay xe
về Hải Phòng” nó lẩm bẩm và bắt xe bus trở về nhà. Nó tiếc nuối như
vừa đánh mất điều gì đó rất lớn, nó không được ôm Gif chặt như nó từng
nói. Nó hụt hẫng. Có lẽ mọi chuyện phải dừng lại. Nó không biết những gì
nó và Gif trải qua được người ta công nhận là tình yêu chưa? Nhưng
riêng trong trái tim nó biết rằng, nó thật sự yêu, và thật sự trân trọng
người con trai đó. Người con trai ở bên nó dỗ dành khi nó buồn, hay
những giận hờn vô cớ. Người con trai luôn thì thầm vào tai nó những lời
nói ngọt ngào, dỗ nó vào giấc ngủ say…

Nó sững lại, dáng một người con trai đang ngồi trên chiếc Nouvo mang
biển 16, tim nó như nhảy điệu lam bát đa, nó không biết nên đi tiếp, hay
quay đầu lại. Tim nó ngừng lại, như một đoạn phim quay chậm, cái dáng
cao nghêu kia đang từ từ quay lại nhìn nó.

Sững lại!

- Em không ôm anh thật chặt như em đã hứa?

Giang tiến lại gần nó nháy mắt cười, nụ cười của một chàng trai lâu ngày mới gặp người yêu.

Nó phải cố gắng để ra vẻ tự nhiên.

Nó lắp bắp một câu hỏi ngớ ngẩn:

- Sao anh chưa về, sao anh biết em là em?

- Anh biết em là em vì em là em – Giang bật cười và trả lời ngộ nghĩnh với câu hỏi ngớ ngẩn của nó.

- Cổ anh dài lắm rồi, chờ em nãy giờ, chắc dài thêm mấy mét - Giang vẫn
tiếp tục xóa tan sự bối rối của của cả hai bằng những câu nói hài hước,
có phần gượng gạo.

- Anh điêu - Nó nguýt Giang, luống cuống mở cửa, Giang ngồi lên Nouvo, cười ngạo nghễ ra vẻ đắc thắng.

- Em không đủ can đẩm để ôm anh thì hãy để anh ôm em - Vừa nói Giang vừa
ôm nó từ đằng sau, nó lập cập, cửa nhà vẫn chưa mở xong.

- Anh có bất ngờ khi gặp em không? - Nó không xoay người lại, nhưng cất tiếng hỏi khẽ

- Có!

- Thất vọng lắm à?

- Ừ.

Nó im lặng, những gì nó lường trước không sai.

- Anh thất vọng, vì anh nghĩ em là cô gái có cá tính, tự tin và rất bản lĩnh, nhưng hóa ra em là kẻ chạy chốn hèn nhát.

- Còn gì nữa không? Còn ngoại hình của em?

- Quay lại đây anh xem nào? - Vừa nói anh Giang vừa xoay đôi vai đang run lẩy bẩy của nó

- Ừ, phải công nhận là em không xinh.

Một giọt nước mắt lăn trên gò má nó, suốt 20 năm qua, đôi lúc muốn chết
quách đi, vì thi thoảng đi trên đường bị lời chế giễu ác mồm của bọn con
trai. Giang là người không thuộc về nó, cũng như không thuộc về thế
giới của nó.

- Anh yêu em - Giang lau nước mắt trên gò má nó và thì thầm - Anh yêu một cô gái thông minh, bản lĩnh, tự tin và nghị lực.

- Anh sẽ hối hận.

- Anh chưa bao giờ nói ba từ “Không bao giờ”, nhưng lần này thì anh nói "Anh không bao giờ hối hận".

- Em làm sao có thể tin anh?

- Em không cần phải tin vội đâu, em còn ít nhất khoảng 60 năm nữa để vừa thử nghiệm vừa chứng minh. ( Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ 4 Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ 9)

Nó ôm chặt Gif, niềm hạnh phúc vỡ òa, nó không cần biết ngày mai hay
ngày kia Gif có đổi ý không, chỉ cần biết, ngay tại giờ phút này Gif
chấp nhận nó, chấp nhận những khiếm khuyết của nó.

Cho đến bây giờ Giang không thể lí giải tại sao anh yêu cô gái đó, cũng
không cần hiểu làm gì, cậu chỉ cần biết, cậu đang yêu rất nhiều và cũng
được yêu rất nhiều, thế là đủ.

Giang không sai khi đặt trọn niềm tin và tình yêu cô gái ảo đó. Nhưng nay là thật, cô tồn tại thật. Và tình yêu là thật.

Về Đầu Trang Go down
dolley Nguyen
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
dolley Nguyen


Tâm trạng : lonely
Nữ
Tổng số bài gửi : 1571
Age : 35
Đến từ : Ranh jới của Hạnh phúc & Đau khổ!!!
Châm ngôn sống : “Đừng tiếc nuối quá khứ, đừng lo lắng về tương lai, hãy sống trọn vẹn mỗi ngày là đủ!”
Số lần được cám ơn : 34
Điểm : 52889
Ngày tham gia : 26/04/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: hem đẹp nhưng dễ xương^^
Hài hước:
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Left_bar_bleue100/10Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty_bar_bleue  (100/10)
Nội tâm:
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Left_bar_bleue1000/10Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty_bar_bleue  (1000/10)

Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ   Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Icon_minitimeSun Jul 03, 2011 1:44 pm

Sóng sẽ xô về đâu?



Thứ năm, ngày 01 tháng 10

Một ngày trời lặng, văn phòng của anh có một sự thay đổi, một nhân viên
mới chuyển đến. Lại là một nhân viên nữ. Cô dáng vẻ hơi gầy, ít nói,
cũng chẳng có gì đặc biệt thu hút anh. Nhiều khi anh mong có một cơn gió
mới, một làn sóng mới thổi vào không khí tẻ nhạt nơi đây, và cả cuộc
sống của anh nữa.

Thứ hai, ngày 14 tháng 12

Mỗi ngày lặng lẽ trôi qua, anh nhận thấy cô rất có năng lực, cô có cách
nói chuyện cao ngạo mà lại khiêm nhường. Anh không giải thích nổi sự mâu
thuẫn trong suy nghĩ của mình. Không biết từ bao giờ anh đã chú ý đến
cô, anh phát hiện ra, cô có đôi mắt đẹp lạ kỳ, đôi mắt cô trong, một ánh
nhìn thách thức, kiêu hãnh, nhưng anh vẫn nhận ra đằng sau đó là một
nét u uất, hoang dại, và yếu đuối. Anh thấy mình ngã vào đôi mắt ấy. Ánh
mắt của thiên thần. Ánh mắt của cô làm cho anh nửa muốn chinh phục nửa
muốn che chở.

Ngày 24 tháng 12, Giáng sinh, trời không lạnh mà ấm dần lên.

Anh hốt hoảng nhận ra những suy nghĩ lạc nhịp của mình, anh kéo mình trở
về thực tế, rằng cô chỉ là nhân viên của anh, và anh đã có vợ rồi. Anh
đối xử với cô một cách bình thường, anh không nhận ra nó trìu mến hơn
những người khác, còn cô có nhận ra không nhỉ?

Anh biết mình có thể lừa dối tất cả, nhưng không thể lừa dối bản thân
mình, mỗi ngày anh vẫn quan sát và ngắm nhìn cô làm việc qua camera. Nụ
cười và ánh mắt của cô, gần như đi sâu vào suy nghĩ của anh, nhất là ánh
mắt, anh bị ám ảnh bởi ánh mắt hoang dại ấy. Khi cô chống cằm suy tư,
nhìn mơ màng, anh cũng mơ màng. Khi cô thẫn thờ, anh cũng thẫn thờ. Anh
yêu nàng mất rồi, có phải vậy không, anh tự hỏi mình.

Ngày 03 tháng 02, trời không mây

Một lần anh đi công tác dài ngày, không được nhìn thấy nàng quả là cực
hình đối với anh, khi về đến văn phòng là đã tối, mọi người đã nghỉ hết,
anh lao vào phòng mở camera lên, anh lại thấy nàng, thấy ánh mắt nàng
hôm nay không còn nét cao ngạo, mà buồn như mùa thu. Điều gì làm cho
thiên thần của anh buồn vậy nhỉ? Có phải là nàng nhớ anh không nhỉ?

Không, nàng không phải là của anh, mà anh cũng không có quyền có nữa.
Rốt cuộc thì anh yêu nàng hay yêu đôi mắt nàng ? Anh thấy mình thật tệ,
anh đang lừa dối vợ anh, dù chỉ là trong suy nghĩ. Anh không biết làm
sao để thoát khỏi những điều rắc rối của mình, anh không dám chia sẻ với
ai, mà thật sự anh cũng không muốn chia sẻ, anh muốn giữ những điều về
nàng cho riêng mình.

Ngày 14 tháng 02

Ngày lễ tình nhân, hôm nay nàng xin nghỉ, anh không được thấy nàng trong
ngày này, có một cảm giác cô đơn xâm chiếm lòng anh. Anh đi bên cạnh vợ
mà sao lại thấy cô đơn. Hôm nay anh chở cô đi dạo phố, anh tặng cô một
bó hồng. Có lẽ cô rất vui, còn anh thì vui buồn lẫn lộn, anh vui vì thấy
cô vui, anh buồn vì anh đang nghĩ đến một người khác cô, anh buồn vì
anh không thể tặng người ấy dù chỉ một cành hoa.

Anh chở cô dạo quanh trường đại học nơi cô và anh đã từng học và hò hẹn,
anh nhắc lòng mình hãy thôi điên rồ đi, anh đang có một người vợ tốt.
Anh nên giữ gìn những điều tốt đẹp đang có.

Nụ cười anh vụt tắt khi chợt thấy một bóng dáng thân quen vụt qua, anh
ngỡ ngàng thấy nàng trên xe một người nào đó mà anh chưa kịp rõ mặt, anh
chỉ thấy đôi mắt nàng cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, nàng nhoẻn
miệng cười, ánh mắt vẫn trong veo, u uất và nuối tiếc...

- Mình về thôi anh, em buồn ngủ quá - Giọng nói của vợ anh kéo anh ra khỏi cơn mộng mị.

Anh chở cô về, lòng anh nặng trĩu ánh mắt của nàng. Chút quyết tâm mới có đã tan biến thật nhanh như là cơn gió.

Tháng năm, một chiều trời mưa…

Nàng đang ngắm nhìn những hạt mưa, mơ màng, đôi mắt nàng buồn dìu dịu,
anh đang ngắm nhìn nàng, anh cũng mơ màng. Đấu tranh với chính mình thật
kinh khủng. Nhưng tại sao người ta lại từ chối khi niềm vui đến với
mình nhỉ. Anh thầm nghĩ và anh quyết định nàng sẽ là một bức tranh thiên
thần, anh ngắm mỗi ngày, chỉ thế thôi.

Ngày lễ, cả công ty tổ chức liên hoan. Nàng hát một bài hát buồn. Đôi
mắt nàng ướt. Nàng run rẩy, anh muốn chạy đến bên nàng, che chở và bảo
vệ cho nàng. Nhưng anh cũng chỉ đành ngồi lặng lẽ nhìn nàng trong một
góc tối của căn phòng Karaoke.

Hình như mọi người ép nàng uống. Hình như nàng không uống được. Hình như
nàng say. Anh muốn chạy đến uống cho nàng, nhưng anh chẳng có được lý
do gì để làm thế. Hình như nàng khóc. Anh muốn chạy đến đỡ bờ vai đang
rung lên của nàng, anh muốn lau những giọt nước mắt từ đôi mắt kỳ lạ của
nàng. Và cuối cùng điều anh mong cũng trở thành sự thật, anh được mọi
người phân công đưa nàng về, vì anh đi một mình. Anh mỉm cười vui vẻ.
Chẳng ai biết được những điều ấp ủ trong lòng anh. Anh dìu nàng ra xe,
nhưng chợt nhớ ra anh không biết nhà nàng, nàng ngủ rồi. Chần chừ...anh
lái xe chầm chậm về căn hộ riêng của mình, nơi anh đã sống những ngày
còn độc thân. Anh bế nàng vào nhà, thiên thần nhỏ của anh, tạm thời bây
giờ là của anh đi.

Chưa bao giờ anh gần nàng như thế, người anh rung lên vì xúc động, chợt
đau khổ khi nhận ra anh đã yêu nàng, anh muốn che chở, muốn bảo vệ cho
thiên thần bé nhỏ đang trong vòng tay của anh. Một cảm giác mãnh liệt.
Anh đặt nàng lên giường. Ngắm nhìn nàng say ngủ. Anh nhắn tin không về
cho vợ và tắt điện thoại.

Anh ôm nàng ngủ, nghe hơi thở của nàng, giờ mắt nàng đã nhắm, không còn
sự u buồn nữa, anh chỉ thấy nàng thật nhỏ bé trong vòng tay anh. Trong
cơn say tình, anh thấy anh và nàng đã thuộc về nhau một cách trọn vẹn.
Không, giờ đây anh thấy mình thuộc về nàng, chứ không phải nàng thuộc về
anh, vì nàng đâu hề hay biết điều gì.

Anh đã chiếm đoạt nàng, anh thấy mình thật khốn nạn. Không, anh không cố
ý, anh chỉ muốn được thuộc về nàng - thiên thần nhỏ của anh.

Nàng trở mình thức giấc, nàng nhăn mặt, có lẽ nàng vẫn còn đau đầu, hốt
hoảng khi thấy có vòng tay ôm mình, nàng kinh hãi nhận ra tất cả vấn đề.
Ánh mắt hoang dại chuyển thành màu xám đục, những giọt châu sa, không
một lời nào cả, ánh mắt nàng nhìn anh như căm phẫn.

Anh đau khổ khi gặp ánh mắt của nàng, giá nàng cứ trách mắng anh, nhưng
không. Anh bế nàng đặt vào một chiếc ghế mây. Tấm ga trắng lấm tấm những
giọt màu đỏ. Anh nắm lấy tay nàng, nhìn sâu vào đôi mắt nàng:

- Anh yêu em ....anh....

- Anh đừng nói gì nữa. Xin lỗi anh. Cứ coi như chưa có gì xảy ra. Hãy quên điều không nên nhớ.

Rồi nàng lao ra cửa, bất chấp con phố lạ và bầu trời sắp đổ mưa. Anh
đuổi theo nàng, nhưng rồi anh khựng lại, anh để mặc cô gái của mình chạy
giữa cơn mưa. Anh thật khốn nạn với nàng, vậy mà nàng lại xin lỗi
anh...

Trời sáng rồi lại tối, một ngày nghỉ trôi qua thật nhạt nhẽo. Trong lòng
anh có những cơn bão khủng khiếp. Anh đối mặt như thế nào khi anh gặp
lại nàng ngày mai đây, anh đối mặt thế nào khi anh gặp vợ anh đây. Trời
ơi anh đã làm hại đời nàng, anh đã phản bội vợ anh....

Thứ hai, trời mưa tầm tã..

Anh vào văn phòng đã thấy nàng rồi . Nàng vẫn đôi mắt đó, vẫn ấm nóng,
vẫn sợ hãi, vẫn cao ngạo như thế, dường như sâu hơn, nỗi niềm nhiều hơn.
Nàng vẫn thế, không tránh mặt anh, mà cũng không thân thiết. Cứ như
chưa có gì xảy ra. Mỗi ngày, nhìn thấy nàng, giờ trong đôi mắt thêm vẻ
bất cần, trái tim anh như có hàng ngàn mũi dao đâm vào. Anh đã làm khổ
nàng rồi. Anh không chịu nổi nữa, anh phải gặp riêng nàng , anh phải làm
một điều gì đó..

Tháng 7, trời vào thu, nàng nghỉ việc đột ngột. Nàng chỉ nói với anh một
câu ngắn gọn “Em chuyển công tác theo gia đình”. Đó là những gì cuối
cùng của nàng anh biết được. Anh đau khổ khi rời xa nàng, mỗi ngày chỗ
ngồi của nàng trống, anh cũng thấy trái tim trống trải, chênh vênh.

Anh xem lại những đoạn phim quay cảnh nàng làm việc trước đây, anh ghé
qua căn hộ nhỏ, anh lại thấy nàng trên tấm ga trắng, tinh khôi mà anh đã
cất giữ. Anh nâng niu nó như chính nàng vậy. Tháng năm rồi sẽ làm cho
anh quên nàng...

Anh đã không quên nàng, nhưng nỗi nhớ về nàng không quay quắt như lúc
trước nữa, nó được cất giấu vào một nơi sâu nhất trong trái tim, một
tình yêu mãi mãi được chôn kín, nó là sức mạnh cho anh mỗi khi anh mệt
mỏi, nó là miền thương nhớ, một nơi mà vợ anh không bao giờ biết
được....

Nhiều năm sau, chuyện đã qua qua nhanh như một giấc mơ, người đã xa cũng
xa dần trong ký ức, tất cả chỉ còn lại là một lớp khói mây lãng đãng.
Anh bước một mình trên bãi biển và thầm tư lự về cuộc đời mình, về một
đôi mắt đã từng ám ảnh anh và về tất cả những điều trong cuộc sống của
anh, như mợt thước phim quay chậm.

Một cơn sóng ùa đến, xô nhau vào bờ, bước chân anh liêu xiêu, có một cô
bé đang nghịch cát ở đằng xa, mái tóc rối vì gió. Cô bé ngẩng đầu nhìn
anh. Anh mỉm cười và cùng xây lâu đài với cô bé.

- Nhà con ở đâu vậy, cô bé?

- Nhà con ở cuối con đường kia...

Anh sững sờ bắt gặp đôi mắt đen tròn thân quen, đôi mắt cũng ướt, cũng
hoang dại và yếu đuối, anh thẫn thờ nhìn, một chút đau nhói ở trong
lòng. Tình yêu năm xưa bỗng bùng cháy nhưng anh chợt khóc và nhìn xa xa
về biển

- Chú ơi, sao chú không xây nữa, sao con thấy chú quen quen. Chú là ai vậy ?

- À, chú chỉ là một khách du lịch thôi, chú cũng thấy con quen như chú đã gặp ở đâu rồi...

- Chú xây phụ con đi

- Ừ, thi xem ai xây đẹp hơn nhé

Hoàng hôn gần buông xuống, phía xa có một người thiếu phụ trẻ, dắt một
bé trai đi về phía anh. Anh nghe tiếng cười đùa giòn tan của cậu bé và
cả người thiếu phụ. Họ đuổi bắt nhau trên bãi biển. Sóng vẫn xô dưới
chân, anh nghe tiếng cậu bé gọi:

- Chị San Hô ơi, về thôi

- Ừ chị về liền, Cua lại đây xem lâu đài của chị có đẹp không nè?

Họ tiến về phía anh, anh bỗng thấy thời gian như ngừng trôi, hoàng hôn,
mặt trời đang chìm xuống biển, nó như ngừng lại treo giữa trời và biển,
sóng thôi xô bờ, anh như chìm trong lớp khói mây lãng đãng, giữa hư và
thực, giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu và nỗi đau, anh thấy nàng
đang đi về phía anh, nụ cười tươi hơn đôi mắt, nàng nựng má cậu bé...
Nàng đến gần anh, cũng sững sờ như anh... anh muốn lao đến ôm nàng, ánh
mắt nàng vẫn vậy, nhưng không cao ngạo và cũng không yếu đuối nữa, ánh
mắt nàng ấm áp, khiến cho anh muốn được ở trong chốn bình yên ấy, trái
tim anh xúc động nghẹn ngào, có lẽ nàng cũng thế, vì anh không thấy nàng
nói điều gì cả...

Nàng không nói gì hết, nàng đi đến phía cô bé

- San Hô về thôi con, tối rồi

- Dạ, cô bé đáp trả

- Đây là con của em à, em có ổn không?

- Xin lỗi, tôi không quen anh.

Anh sững sờ nhìn nàng, nàng như chẳng nhìn thấy anh, nàng dắt tay hai
đứa trẻ đi xa anh dần, anh gục ngã, có phải là nàng không, là nàng đó,
nhưng anh đâu có quyền mong nàng đối xử tử tế như một người bạn. Anh đã
tước đi điều đáng giá nhất của nàng. Anh nghe nước mắt chảy trên khuôn
mặt, anh gục xuống bờ biển, sóng bỗng xô mạnh.

Chợt anh đứng phắt dậy, trong một phút suy nghĩ, anh đuổi theo người
thiếu phụ, anh theo dõi nàng, thiên thần của anh, ở một khoảng cách xa,
anh thấy nàng bước vào một ngôi nhà nhỏ, cánh cổng xanh đóng lại. Anh
tần ngần và lặng lẽ quay về khách sạn.

Nắng lên chiếu qua khe cửa, anh thức dậy, nhìn ra biển, anh nhớ nàng đến
quay quắt, anh như người điên, bước chân chầm chậm đến cánh cổng màu
xanh, có dáng người quét sân phía trước. Anh có nên vào không, lỡ gặp
chồng nàng thì sao, có thể anh ta sẽ cho anh một trận nên thân vì đêm
mưa ấy. Có thể...nhưng dù thế nào anh cũng chịu, vì anh muốn gặp nàng.

Anh gõ cửa, người thiếu phụ mở cửa, nàng nhìn anh hoảng hốt, nàng của
anh đây mà, sao nàng lại cố tỏ ra vẻ xa lạ như vậy, một giây ngưng đọng,
nàng cất tiếng :

- Xin lỗi, anh tìm ai?

- Anh tìm em.

- Xin lỗi tôi không quen biết anh.

- Sao em lại tránh anh?

Vừa lúc ấy, cô bé - thiên thần nhỏ chạy tới.

- Mẹ ơi, mẹ,...ai thế mẹ?

- Mẹ không biết con à

- A, chú trên bờ biển, con biết chú ấy, chú đã xây lâu đài với con.

- Lần sau con không được nói chuyện với người lạ nghe không?

- Chú này không phải người lạ phải không mẹ, con thấy chú này quen quen.

- ....Mẹ không biết

- Lạ thật mẹ ơi, con thấy chú này giống em Cua của con lắm.

Anh mỉm cười vì cách so sánh ngược đời của con bé, nàng giật mình vì câu nói hồn nhiên của con gái.

Anh ngắm con bé, nó có đôi mắt giống mẹ, anh cũng thương nó như thương
mẹ của nó – nàng, anh quay sang nàng, anh thấy mắt nàng ướt, anh làm gì
lúc này đây, tay chân anh lóng ngóng, còn nàng, nàng khụy xuống.

Anh hốt hoảng lao tới đỡ nàng, con bé San Hô khóc rối rít, anh bế nàng
vào nhà, cậu bé Cua đang ngủ trong nhà, anh nhìn nó và thấy trong lòng
có một cảm xúc khó tả, máu trong lồng ngực như dồn lại. Cậu bé đáng yêu
quá.

Nàng đã thiếp đi một buổi, anh và hai đứa nhóc không quen mà thành thân
thiết vì có chung một tình yêu với nàng. Nàng bị choáng do một cơn xúc
động mạnh. Anh lại làm cho trái tim nhỏ của nàng đau khổ nữa rồi. Cớ gì
mà khi nàng muốn yên ổn anh lại tìm đến và phá vỡ sự bình yên của nàng.
Anh muốn nắm tay nàng nhưng sợ chồng nàng về bất chợt, nàng sẽ không
yên với anh ta, anh hỏi khẽ hai đứa nhỏ :

- Ba các con đâu ?

- Ba con đi làm xa, lâu lắm mới về

Anh đăm chiêu suy nghĩ, tội nghiệp nàng – thiên thần của anh, nàng thật
đáng thương khi chồng ở xa như thế. Anh không hay nàng đã tỉnh lại, hai
đứa trẻ reo lên :

- Mẹ tỉnh rồi, mẹ tỉnh lại rồi

- Mẹ ơi, mẹ khỏe chưa?

- Ừ, mẹ khỏe rồi, các con lại đây

- Em thấy đỡ chưa?

- Cảm ơn anh, ổn rồi.

Anh đau xót nhìn nàng, nàng tránh ánh mắt anh. Mắt nàng hướng về ô cửa
sổ hướng ra biển, nơi hàng phi lao đang oằn mình chống gió. Nàng đang
nghĩ gì, anh không thể biết, anh cũng không biết nói điều gì. Anh không
muốn ra về, nhưng anh cũng chẳng có lý do gì để ở lại. Anh cầm tay nàng

- Anh về đây. Em giữ sức khỏe nha.

Anh quay gót, nàng không nói gì, chỉ có tiếng bé Cua ngây thơ hỏi

- Sao chú không ở lại đây luôn ?

- Mẹ Cua đâu cho chú ở đâu, cả ba Cua nữa.

- Ba không về đâu, ba đi xa lắm, Mẹ ơi, cho chú ở lại với tụi con nha.

- Cua, không được nói như vậy, để chú về.

- Không con không cho chú về đâu, cả Cua và San Hô đều níu tay nàng.

Dường như mọi sự kiềm chế đã quá giới hạn, nàng bật khóc thành tiếng,
người nàng rung lên, hai đứa trẻ thấy mẹ khóc, chúng chạy tới ôm nàng và
xin lỗi rối rít:

- Mẹ ơi, chúng con hư, chúng con nghe lời mẹ để chú về

Nàng khóc nhiều hơn, anh không nghĩ được gì nữa, lao đến ôm nàng, ôm
thật chặt, vỗ về, anh ôm cả hai đứa trẻ đang ôm mẹ mếu máo khóc. Anh ước
gì anh có thể che chở cho cả ba.

Anh bật khóc, trái tim đau nhói và sung sướng như bắt được hạnh phúc rơi từ nơi nào xuống tay anh khi nghe nàng nói:

- Gọi ba đi con, chúng là con của anh, hai đứa sinh đôi.

Không gian trầm lắng, họ cứ ôm nhau như thế, như là một gia đình lạc mất
nhau sau bao năm, họ cứ ôm nhau như thế, như thể tìm thấy được tâm hồn
mình đánh rơi bao nhiêu năm, cho dù ngày mai có ra sao.

Sóng ngoài kia vẫn xô bờ, đã là vậy và ngàn năm sau vẫn sẽ xô bờ

Một con sóng chẳng biết sẽ về đâu...

Một con sóng thứ hai cũng chẳng biết sẽ về đâu...

Con sóng thứ ba có lẽ sẽ thôi vỗ...



Về Đầu Trang Go down
bachlong139
Thành viên chăm chỉ
Thành viên chăm chỉ
bachlong139


Tâm trạng : cool
Nam
Tổng số bài gửi : 988
Age : 35
Đến từ : bình thuận
Châm ngôn sống : Người đi một nửa hồn tôi chết. Một nửa còn lại...đứng chửi thề
Số lần được cám ơn : 32
Điểm : 50911
Ngày tham gia : 08/09/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Left_bar_bleue10/10Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty_bar_bleue  (10/10)
Nội tâm:
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Left_bar_bleue0/0Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty_bar_bleue  (0/0)

Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ   Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Icon_minitimeSun Jul 03, 2011 1:48 pm

Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ 55làm biếng đọc quá!!!!!
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ   Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Chuyện tình yêu, đọc và ngẫm nghĩ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Ngẫm nghĩ một chút...
» Chuyện tình một tháng là một chuyện tình đau khổ nhất
» BẢN HỢP ĐỒNG NGẦM CỦA MỘT TÌNH YÊU
» một phút suy ngẫm cho tình yêu
» Truyện ngắn tình yêu - Câu chuyện tình yêu: Vẫn con đường ấy

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Giao lưu :: Chia sẻ suy nghĩ-
Chuyển đến