Em biết không!
Một khoảng thời gian hai mươi năm với bao biến cố trong đời.
Bao nỗi niềm thầm kín vẫn được anh giấu trong từng tiếng nói cười,trong khuôn mặt của những ngày chưa thương, chưa nhớ.
Khi tình yêu là mùa xuân,anh làm con chim non nhảy nhót trên cành. Líu lo với nắng ấm,cỏ thơm, suối ngọt. Khi tình là mùa đông, anh là chú dơi nhỏ cô đơn bay thật sâu vào hang đá,treo mình vùi ngủ. Giấc ngủ đó sẽ ấm áp
những yêu thương, tiếc nuối đến đau lòng.Những giấc mộng tươi như hoa vẫn về trong giấc ngủ triền miên và cô quạnh giữa cái buốt giá mùa đông, giữa niềm lãng quên mà em,anh và người đời cứ ngỡ đã trôi xa vào quên lãng!
Tình yêu thật đẹp là tình yêu còn nguyên vẹn trái tim yêu thương nồng cháy. Tình yêu đẹp còn có cả một tấm lòng bao dung, độ lượng. Vì không tị hiềm ganh ghét, nên tình yêu cứ trẻ mãi không già. Nên hai mươi năm sau khi mùa đông qua đi, anh vẫn là con chim non thuở nào líu lo trên những dòng thơ xanh màu cỏ mướt,trên những trang thư ngay thật đến nao lòng.
Mùa Đông còn trở lại nữa không? Làm sao anh biết được.
Ôi! Tình yêu lại thao thức nữa rồi!