Hôm nay là 1 ngày như mọi ngày bình thường. Lúc xưa em còn háo hức chúc mừng mọi người vậy mà hôm nay em lại không như thế . Có lẽ với những nỗi lo toan đã khiến em chẳng có tâm trạng suy nghĩ tới.
Hôm nay là một ngày rất khác những ngày khác. Ngày mà em cứ ngỡ anh sẽ chẳng chúc mừng em. Thật sự những lúc giận nhau nhiều mấy thì cuối cùng mình cũng nhắn tin với nhau cả buổi tối. Mà thật sự rất lạ, những khi nhắn tin với anh. Hết tiền em mới dừng còn không thì chẳng thấy buồn ngủ chúc nào cả.
Một ngày, tâm trạng em không vui, ngày mà em biết em sẽ phải uống thuốc triền miên,… vừa thấy sợ, thấy lo,
Sợ vì không biết sẽ thế nào, …lo vì một khoản thời gian tưởng sẽ có nhiều tiền, vậy mà tít tắc mất hết,…
Nhưng chính lời nói của anh làm em vui lắm. Em từng nói anh chính là mạch nước mắt của em. Mỗi lần giận anh, hay cảm động, hay những lúc buồn,…em đều nói “ anh ơi, miền nam mưa rồi”, hay “ anh ơi mưa lớn quá”. Chỉ có anh- người duy nhất biết em đang khóc. Và giờ em đang khóc đó.
Anh biết không? Những kĩ niệm đã qua mãi mãi sẽ không bao giờ xóa nhòa trong lòng em. Yêu một người không thuộc về mình nhưng nếu người đó vui và hạnh phúc thì mình cũng an ủi.
Tình yêu dẫn đến hôn nhân phải chăng là duyên phận. Nói vậy thôi, mọi thứ cũng do con người mà ra. Mọi việc làm điều do mỗi người suy nghĩ và quyết định.
Em là cô học trò, đối với anh là ngốc nghếch nhất. Vậy mà anh chẳng nhường em. Anh phải làm cách nào để em hiểu cơ chứ. Im lặng đâu là giải pháp tốt đâu? Im lặng làm em nghĩ sang hướng khác.
Anh bảo tình yêu phải cảm nhận bằng tâm thức. Nhưng xa quá, em không đổ lỗi cho khoảng cách. Nhưng tất cả các giác quan của em không thể cảm nhận .
Muốn nghe, muốn nhìn thì anh không cho,
Muốn chạm vào anh, nắm tay anh thì không thể.
Còn linh tính, cảm nhận,…không thể cảm nhận được vì thể nghe thấy, nhìn thấy, chạm thấy,…có thể thế mà em không cảm nhận được sự im lặng của anh là gì.
Hôm nay em rất vui, cám ơn anh, chúc một người ở xa, một người em từng yêu, đang yêu, mãi yêu sẽ ấm áp. Đừng buồn nữa anh (ck) nhé!