hellangel Thành viên đặc biệt
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 2107 Age : 31 Đến từ : địa ngục Châm ngôn sống : hay cam on ai da bo mat ta, vi nho ho ta biet lam the nao de dung day mot minh Số lần được cám ơn : 50 Điểm : 53333 Ngày tham gia : 22/05/2010
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: 10/10 Hài hước: (10/10) Nội tâm: (10/10)
| Tiêu đề: sợ lắm mất anh trong đời Tue Mar 08, 2011 12:42 am | |
| Ox iu! Đêm khuya lắm rồi, chắc anh đã ngủ rất say rồi phải ko? Còn mình em ngồi đây, giữa ko gian vắng lặng, và...nhớ về anh. Em cũng ko biết từ bao giờ hình bóng anh đã khắc sâu vào tim em khiến cho lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến anh, nhìn nơi nào cũng thấy nhớ anh, có lẽ em đã yêu anh quá mù quáng rồi ox àh. Từ ngày mình yêu nhau có biết bao nhiêu là sóng gió, ko phải vì gia đình thì cũng là giận hờn ghen tuông, có đôi lúc chẳng vì lí do gì, chỉ là thấy ko vui rồi kiếm cớ gây nhau ỏm tỏi. Ấy vậy mà khi hoà nhau rồi thì lại quấn quýt như chưa có gì, yêu như vậy có gọi là tình yêu trẻ con ko nhỉ? Chắc ko đâu há vì dù sao cả em và anh đều lớn hết rồi mà. Em vẫn còn nhớ khuôn mặt đăm chiêu của anh khi ngồi suy tư về một điều gì đó mà nếu em hỏi thì ngay lập tức anh sẽ túm lấy mũi em và nói vào tai em "nhìu chiện wá đi àk mắm". Em nhớ giọng buồn buồn khi anh hỏi em "chừng nào em mới thôi ko còn con nít nữa đây T?" với vẻ mặt đầy lo lắng, em hiểu anh mong em chững chạc hơn thôi mà. Em nhớ thái độ nóng nảy, đầy sát khí khi anh nhìn em, một mực cho rằng em nói dối anh quen thêm người khác, em nói ko có, anh vẫn cố chấp ko tin, em im lặng "tình yêu cần lắm sự tin tưởng, nếu ko được như thế thì thôi, em sẽ ko miễn cưỡng anh nữa". Vậy thôi chứ sau vẻ mặt đó lại là sự lo lắng tột độ "T àk em có biết là anh sợ mất em, sợ lắm em biết hay ko?". Và làm sao em quên tiếng nất khẽ, đôi mắt đỏ hoe cứ đổ thừa là bụi của anh khi anh nhắc về những trắc trở của hai ta do ngăn cản từ gia đình. Em khóc, anh lau nước mắt cho em mà chẳng nói nên lời, cả hai lại chìm vào khoảng ko im lặng, cảm nhận hơi thở đều nhưng vấn vương chút buồn bã, u sầu. Tình yêu chúng mình có đôi lúc mong manh khiến em sợ nó sẽ tan vỡ, ngoài lo lắng những mâu thuẫn vụn vặt giữa hai ta, em còn nỗi lo sự ngăn cấm của gia đình. Vốn nhà anh ko thích em và chắc là vẫn hay khuyên anh chia tay em, nhà em thì tuyệt nhiên ko cho qua lại với anh nữa. Vậy đó mà cũng cố chấp quen nhau, yêu nhau cho đến tận bây giờ. Thật là ai cũng ko hiểu đi đến mức như vậy mà hai đứa ko chịu bỏ nhau kể cũng lạ. Chắc tại tụi mình thiếu nợ nhau hồi kiếp trước rồi anh há. Hồi chiều này anh hỏi em rằng nếu lở chúng ta thật ko có kết quả thì sao? Em nói "nếu thực sự hai đứa mình có duyên ko phận thì em nguyện sẽ yêu anh đến khi nào số phận ko cho em được bên anh nữa thì thôi". Có vẻ như trong film, nhưng em ko tin ông trời lại bạc đãi em đến mức đó đâu, em sống hết mình cho tình yêu này chẳng lẽ cuối cùng chịu mất hết hay sao, em sẽ ko cam tâm đâu. Bx anh cố chấp quá anh nhỉ? Nhưng anh có biết là em lo lắng, đau khổ lắm ko, em ko thể tưởng tượng được em sẽ ra sao nếu một ngày nào đó ko còn anh bên em nữa. Nếu nói cuộc sống này vẫn hay ích kỉ, thì em xin được một lần giữ anh lại mãi mãi bên đời. | |
|