Đây quán thân quen chỉ một mình
Đi tìm giây phút buổi thần tiên
Của ngày chủ nhật chiều hôm ấy
Chỉ có đôi mình vui dưới hiên
Giờ này chỉ mỗi mình anh thôi
Lòng mang tâm sự chứa đầy vơi
Hoàng hôn nắng nhẹ xuyên qua lá
Ấy tóc em mang nặng gánh đời
Làm sao có thể sống thờ ơ
Khi mà tình thấm mặn như mơ
Đây này em nhé giờ anh nhớ
Em ơi đừng có quá hửng hờ
Hẹn rồi không đến sao vậy em
Có phải giận anh không muốn lên
Giọt đắng pha rồi anh đã uốn
Còn đàn thổn thức như chờ thêm
Thời gian cứ thế mà trôi đi
Thôi nữa mong thêm cũng được gì
Người dù có giữ lòng chẳng muốn
Thì cũng hoài công chẳng được chi
Có thể rồi đây em sẽ đến
Một chiều chủ nhật của lần sau
Và anh cũng đến chiều hôm đó
Có cả hai ta chẳng thấy sầu
Đà Lạt - Canh Dần 2010