Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Khi em nói lời chia tay

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
GiaPhatVN
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
GiaPhatVN


Tâm trạng : inlove
Nam
Tổng số bài gửi : 43
Age : 38
Đến từ : Tp.HCM
Châm ngôn sống : Vì một ngày mai tươi sáng, hạnh phúc và êm đềm.
Số lần được cám ơn : 2
Điểm : 52498
Ngày tham gia : 22/12/2009

Khi em nói lời chia tay Empty
Bài gửiTiêu đề: Khi em nói lời chia tay   Khi em nói lời chia tay Icon_minitimeTue Nov 09, 2010 10:01 pm

Quận 9, 14h14’ ngày 06 – 11 – 2010

NHỮNG NGÀY EM XA ANH

Em thương! Làm sao đây để anh quên? Làm sao đây để anh coi những ngày tháng qua chúng ta bên nhau như thoáng qua đường? Khi em chia tay, biết em có còn nhớ đến anh không? Giờ đây, dù đang sống rất, rất gần em nhưng chúng ta như ở hai phương trời xa lạ. Hai ta lúc này dường như là hai miền vô cực của dãy số mà chẳng thể nào gặp được nhau như ngày xưa nữa. Nếu anh dời xa em, giả sử có một ngày nào đó, tình cờ ta gặp lại nhau. Biết chúng ta có nói gì với nhau, có được vui vẻ như những ngày tháng qua ta quen nhau, yêu nhau và chung sống bên nhau nữa hay không? Hay chỉ nhìn nhau và rồi chẳng biết nói gì hơn vì lúc đó anh đã đổi thay con người. Anh biết lúc này đây anh nhớ em hơn bao giờ hết, cứ chiều về là nỗi nhớ lại ngập tràn, che phủ và lấn át lòng anh. Anh nhớ em rất nhiều, nhớ những kỉ niệm, những buổi chiều, những ngày tháng, giây phút, nụ cười bên em. Nhớ những vòng tay, nụ hôn, đôi môi và hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp của em. Nhớ những bữa cơm ngon, những chén canh ngọt, những món ăn ngon em nấu cho anh mỗi khi chiều về. Nhớ những lúc hai chúng mình cùng đi làm, cùng đi dạo, cùng nhau chơi game, tâm sự và chia sẻ và tranh luận về vấn đề gì đó, nhớ những đêm ta ân ái bên nhau với bao niềm vui, hạnh phúc trọn vẹn. Anh cứ tưởng và ngỡ rằng sẻ chẳng có gì, chẳng có ai chia cắt và làm tình ta tan vỡ. Anh đã quá tin và rồi giờ đây anh quá đau khổ với nỗi nhớ về em cứ ngập tràn, dồn nén trong anh. Trái tim anh như có muôn ngàn mũi kim đâm nát mỗi khi anh nhìn và nhận ra sự thật rằng em đã chẳng còn sống, hi sinh, dâng hiến và mong ước hạnh phúc bên anh như ngày xưa nữa. Anh nhớ em đến từng phút, từng giây, nhớ em đến thơ thẩn người mà chẳng nhớ nổi đường về trên con đường quen thuộc hằng ngày anh vẫn đi. Nhớ em đến nỗi anh đã không dám nhìn và ở lại căn phòng chúng ta đã sống những ngày tháng hạnh phúc bên nhau.

Cuộc đời thật trớ trêu, anh chẳng thể dối lòng mình chẳng nhớ em, anh chẳng bắt được tình anh phải chết đi để rồi lòng anh không chua xót, nuối tiếc và ân hận nữa khi mất em. Anh chẳng biết phải làm sao để sống nổi khi cuộc đời thiếu vắng em. Ngày em đi mà chẳng một lời từ biệt nào hết, em đổ lỗi hết tất cả tình yêu này cho anh. Anh nhớ, buổi chiều hôm đó đi làm về, ngày đó, đêm đó suốt cuộc đời anh chẳng thể nào quên được bởi đó là ngày em xa anh, là ngày trái tim em đã không còn dành cho anh nữa. Đi làm về, anh vội vàng chạy xe về để gặp em, nhưng cuộc đời thật trớ trêu vì em đã xa anh rồi, em đã đi rồi. Trước mắt anh lúc ấy dường như một màn đêm tối tăm, mù mịt và anh biết rằng anh sẽ chẳng thể nào tìm ra lối thoát bởi từ khi gặp em, yêu em, anh như vướng phải muôn ngàn sợi tơ tình giăng mắc, anh đã sống, hi sinh và dâng hiến trọn vẹn cho em để mong em hạnh phúc, ấm êm. Nhưng tình yêu của anh có lẽ chưa đủ lớn để níu kéo con tim em quay trở lại. Anh yêu em phải chăng là tội lỗi mà em làm anh đau đớn, chua xót, ân hận, day dứt đến thế. Em quay lưng bỏ đi, bỏ lại mình anh với bao ước mơ, ấp ủ và khát vọng của hai đứa, em bỏ lại căn phòng hạnh phúc một thời mình bên nhau, em bỏ lại trong anh bao kỉ niệm, những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc để rồi anh cứ chìm đắm trong sự nuối tiếc muộn màng. Đêm đó, anh vội vàng chạy xe, vượt qua quãng đường hơn 200km và mất 5 tiếng đồng hồ dòng dã mới tìm được tới chỗ em ở. Trời mưa to, gió lớn, đường xá thì ngập nghềnh nguy hiểm tưởng chừng như hất anh xuống vực khi vấp phải ổ gà hay bị quáng ánh đèn xe chạy ngược chiều. Đợi mãi từ 3h đêm cho tới hơn 7h sáng mới gặp được em, anh cứ tưởng em cảm động và hạnh phúc biết bao khi những ngày tháng xa em anh sống trong nỗi lo âu, mất ngủ không ăn uống gì được đến kiệt sức mà lại đi tìm em như thế. Dù quãng đường từ chỗ anh dừng xe tới chỗ em ở rất gần nhưng em lại dối gạt anh hơn 30km đường khó đi và không cho anh tìm gặp. Anh cứ tưởng em sẽ quay trở lại bên anh nhưng ngờ đâu anh lại nhận được sự dối gạt của lòng em. Buổi sáng hôm đó, em nắm tay anh trước mặt cậu em và em hứa. Em hứa chẳng làm anh buồn, chẳng làm anh phải suy nghĩ nữa và chẳng dời xa anh nữa, em hứa em sẽ cùng anh vượt qua khó khăn, rào cản, cùng anh vượt qua sóng gió để đi đến bến bờ hạnh phúc. Những lời hứa của em khiến anh ấm lòng và hạnh phúc, an tâm để rồi buổi sáng hôm đó gặp em dù chỉ được 30 phút và rồi anh quay về thành phố làm việc tiếp. Lúc đó gần đến ngày 14 – 10, là ngày kỉ niệm tình yêu của hai đứa. Anh chờ vào khao khát, mong em về từng ngày để được hạnh phúc trọn vẹn bên em trong ngày kỉ niệm tình yêu của hai đứa. Nhưng đêm 11 – 10 anh lại nhận được những dòng tin nhắn, những lời nói tàn nhẫn của em qua điện thoại. Anh lại sợ hãi, hốt hoảng và lại tiếp tục vượt quãng đường hơn 200km trong đêm đi tìm em. Đường thì gổ gề khó đi, nhiều ổ gà và nhỏ. Chạy được nửa đường anh bị tai nạn xe bởi em tắt nguồn điện thoại, anh cứ vừa chạy vừa rút điện thoại ra kiểm tra xem em đã mở điện thoại và nhận tin nhắn của anh chưa. Ngẩng mặt lên anh bị quáng ánh đèn xe để rồi anh đâm vào tảng đá giữa đường làm méo cả hai bánh xe và anh bất tỉnh một lúc mới tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy anh đau khổ và quỳ xuống đường anh tự hỏi: tại sao em lại làm khổ anh đến vậy? Tại sao em lại xa anh? Tại sao em đang rất hạnh phúc bên anh nhưng chỉ có vài ngày mà em thay đổi nhanh đến thế? Em trong anh luôn là người con gái tuyệt vời nhất, em đã hi sinh, dâng hiến và sống hết lòng vì anh. Chính vì thế anh chẳng thể coi những ngày tháng bên em là qua đường nên đành đau khổ nhìn em bước đi khỏi cuộc đời anh. Đứng vẫy xe cả hai tiếng đồng hồ nhưng chẳng có ai xe nào rước anh đi hết. Đi không được và quay về cũng không xong với chiếc xe bị hỏng nặng nề. Anh đau khổ và âm thầm chịu đựng một mình. Cuối cùng anh cũng nhờ được chiếc xe cứu thương chạy qua để tìm đến em. Tìm hoài, tìm mãi, hỏi từng nhà, từng người để hỏi địa chỉ, tin tức về em bởi anh chẳng biết em ở đâu. Cuối cùng cũng tìm được đến nhà cậu em, nhưng em chạy trốn anh và đã chẳng còn ở đó nữa. Em làm lòng anh tan nát, hụt hẫng trước gia đình nhà em khi em nói em chẳng cần anh nữa, em có thể lấy người khác tốt hơn anh. Chua xót, ngậm ngùi trong cay đắng anh quay về với bao dấu chấm hỏi trong đầu. Anh không biết vì sao em xa anh, không hiểu vì sao em bỏ anh dù mới có 4 ngày trước đó mình hạnh phúc, vui vẻ bên nhau. Anh hỏi tại sao? Em nói đó là sự giả tạo và dối gạt của em để lòng anh không buồn. Nhưng em biết không? Nhìn vào ánh mắt, nét mặt em anh biết em buồn lắm khi em xa anh, đau khổ lắm khi em quyết định chia tay với anh. Ánh mắt em nói em yêu anh, em thương anh rất nhiều. Anh đã nhận ra được điều đó từ ánh mắt, cử chỉ và nét mặt của em. Tại sao em yêu anh mà lại không dám đến với anh? Tại sao em yêu anh mà lại để rào cản từ gia đình chi phối và lấn át lòng em, tình em? Tại sao yêu anh mà lại phải ngậm ngùi ôm mối khổ đau trong lòng mà bỏ anh một mình? Tại sao con time m thuộc về anh mà lại chẳng dám đến với anh? Tại sao chúng mình đã từng cùng nhau bỏ trốn và cùng cố gắng để đến với nhau, sống với nhau như vợ chồng rồi mà em lại không tiếp tục nữa? Tại sao em lại phủ nhận hạnh phúc với anh, tại sao em lại dối lừa lòng em như thế? Tại sao? Tại sao vậy hả em?

Anh hụt hẫng vô bờ bến vì hằng ngày dù bên em hay xa em lúc nào cũng có em tâm sự, chia sẻ, động viên và an ủi anh. Nhưng sau lần thứ 2 đó em tắt điện thoại và chẳng còn cách nào anh liên lạc được với em sau lần trở về thứ 2. Suốt từ ngày 12 đến ngày 20 – 10 anh sống 1 mình với biết bao tâm sự, bao nỗi nhớ dồn nén trong anh mà chẳng thể nói cùng ai, đêm nào anh cũng giật mình rồi hoảng hốt, dù rằng anh rất mệt mỏi với công việc và kiệt sức nhưng chẳng thể nào anh ngủ được. Ngày nào anh cũng điện thoại xuống mấy người ở gần nhà cậu em hỏi thăm tin tức về em, người thì nói thấy nét mặt em buồn, em chẳng cười, chẳng nói gì. Nên thế hôm 20 – 10 anh mới phóng xe từ thành phố xuống lần nữa, lần này là lần thứ 3 anh đi tìm em sau 13 ngày xa cách. Xuống tới nơi nhưng anh chẳng dám vào vì sợ cậu mợ, gia đình em dưới đó không cho anh gặp em và không cho anh nói chuyện cùng em như hôm vừa rồi nữa. Anh cũng chẳng dám vào vì sợ em lại chạy trốn anh như lần thứ 2 anh đi tìm em. Anh chỉ biết chạy xe lên những ngọn đồi và cố dõi mắt nhìn em từ phía xa xa nhưng chẳng thấy. Đợi đến tối, anh núp trong bụi rậm để nhìn em, xem em sống ra sao? Như thế nào? Anh chẳng dám làm em phải lo lắng trước người thân của em dưới đó nên đành ngậm ngùi chịu đựng một mình. Đêm 20 – 10 dù trời mưa nhưng anh vẫn cứ đứng bên ngoài nhìn em, và mua một bông hoa cùng vài dòng chữ nhắn nhủ cho em nhân ngày 20 – 10. Anh chỉ dám cài trước cổng mà chẳng dám tìm gặp em để đưa tận tay vì anh sợ sự lạnh lùng, vô cảm của em sẽ lại làm lòng anh đau nhói. Rồi cuối cùng đêm đó cũng qua đi, cả ngày hôm sau anh ngồi giữa ngã ba đường với hi vọng em sẽ đi ngang qua một mình và anh sẽ có cơ hội nói chuyện với em. Chờ hoài, chờ mãi tới tối thì tình cờ thấy cả gia đình cậu mợ em đi ra ngoài, anh vội vàng phóng xe vào và đưa cho em một xấp thư anh viết sau 8 ngày không được chuyện trò cùng em. Chỉ tiếc đang nói chuyện cậu về, và anh chẳng được nắm tay an ủi và nói: anh nhớ em lấy 1 tiếng. Thấy cậu lại đi, anh lại chạy vào và tìm em, em đã ôm anh và xoa đầu anh, còn anh dường như suy sụp hoàn toàn trước em, anh đã quỳ xuống vì quá mệt mỏi chẳng thể nào đứng vững khi thấy thân xác em hao mòn vì suy nghĩ và khó ngủ. Anh biết lòng em buồn, trái tim em cũng đau nhói chẳng khác nào anh. Anh biết em nhớ, em thương anh nhưng em lại không dám đến với anh. Anh buồn, anh đau và xót xa lắm nếu sau này mình chẳng được chăm sóc và sống cho nhau như ngày nào nữa. Đêm đó, anh lại đứng ngoài nhìn em và trời cũng mưa nhỏ, anh núp trong bụi rậm biết bao muỗi chích nhưng vẫn cố ngồi đó để nhìn em. Chỉ cần được nhìn thấy em anh vui rồi. Thấy em ngồi ủ rũ trước salon, thấy nét mặt em buồn và khuôn mặt hóp lại của em. Anh đau đớn vô ngần nhưng chẳng biết làm thế nào để con tim em vui và biết yêu trở lại. Ngày hôm sau em trở lại thành phố, cậu đưa em lên xe và anh núp từ phía sau vì sợ cậu và em nhìn thấy anh. Khi em lên xe là lúc đó anh cũng chạy theo xe, rồi vẫy xe dừng lại để lên xe cùng em chỉ mong được nói chuyện với em một lát bởi đầu anh lúc nào cũng rối như tơ vò với biết bao dấu chấm hỏi. Lúc nào anh cũng nghĩ và tự hỏi không biết em đang làm gì? Em đang như thế nào? Em có nhớ đến anh không? Đêm em ngủ có ngon không? Biết bao câu hỏi cứ dồn nén trong anh từng ngày, từng giờ bởi lúc nào anh cũng muốn biết em như thế nào. Nhưng hôm đó, dù cả đêm anh lang thang ngoài mưa gió và ngoài đường, không ngủ để chờ trời sáng, chờ em về thành phố. Anh càng cố gắng gần em hơn thì em lại càng xa lạ và lạnh lùng với anh hơn. Em trước đây bên anh đâu có lạnh lùng và bỏ mặc anh đến như thế. Em luôn vui cười, luôn an ủi, động viên và chia sẻ cùng anh. Nhưng em thay đổi quá nhanh khiến anh không thể nào bắt kịp được sự thay đổi đó nên quá đau đớn và buồn tủi. Em đã cho anh biết bao niềm tin và rồi em lại cướp đi niềm tin ấy ở anh. Phải chăng em không dám và không muốn xóa đi khoảng cách giữa chúng mình nên em càng lạnh lùng, xa lánh anh đến thế. Từng câu nói, từng dòng tin nhắn của em kể từ hôm 07 – 10 em đi đến nay như cào xé và dày xéo tim anh từng giờ. Lúc này là 15h23’, anh vừa nhắn tin hỏi thăm em, nhắn hỏi xem em đang làm gì? Em có ngủ trưa không? Em có mệt không nhưng lại nhận được tin nhắn lạnh lùng nữa. Biết làm sao và biết làm như thế nào để em không lạnh lùng với anh nữa đây?

Anh xin lỗi, có lẽ sự níu kéo của anh khiến em mệt mỏi. Anh sợ anh mệt mỏi quá, đau đớn quá anh lại làm tổn thương em và làm em buồn nên anh cứ ấp ủ trong lòng. Cũng chỉ tại anh có quá khứ nên gia đình em mới ngăn cản đến thế, cũng chỉ tại anh có quá khứ mà không thể nào anh quên được nỗi đau đó để rồi anh sống cuộc sống căng thẳng, mệt mỏi và mặc cảm trước gia đình em nên đã làm em tổn thương. Cũng chỉ vì anh yêu em quá nhiều nên anh càng mặc cảm trước gia đình em, nỡ yêu em rồi thì chuốc lấy khổ đau anh chịu. Vậy mà anh cứ tiếc mãi, nhớ mãi lời em nói: anh ơi, xa nhau lần này để mình đến được với nhau, em sẽ thuyết phục bố mẹ và chúng mình sẽ hạnh phúc bên nhau. Cũng chỉ vì anh quá tin lời nói đó để rồi hôm nay đây anh sống trong day dứt và sự nuối tiếc. Cũng chỉ vì em và anh bỏ trốn khỏi gia đình, mình sống bên nhau như vợ chồng suốt hơn 5 tháng êm đềm, hạnh phúc và cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn, sóng gió, tủi hờn. Cũng chỉ vì lần đầu bỏ trốn bị gia đình phát hiện, em lại chạy trốn khỏi gia đình và điện thoại anh bỏ trốn cùng em nên anh càng vững tin hơn vào tình yêu của em. Sao em nói, chúng mình trốn đi vài năm, chờ em học xong, ổn định sự nghiệp, công việc dù không nhiều nhưng cũng đủ để bố mẹ thấy mình hạnh phúc, trưởng thành thì về mình xin cưới vậy mà…. Cũng chỉ vì ai đó trong số bạn em chỉ cho mọi người biết chỗ chúng mình sinh sống và bố mẹ bắt em về để rồi anh cô quạnh trong căn phòng trống một mình thiếu vắng tiếng cười, giọng nói của em mà buồn để rồi làm em mệt mỏi với anh, mệt mỏi vì suốt ngày phải nói dối gia đình để gặp anh, để về phòng cùng anh. Em yếu đuối, em là kẻ yếu đuối, em chỉ nói và biết cho anh niềm tin bằng lời nói nhưng hành động của em thì ngược lại, em không dám đối đầu với sóng gió, với thử thách, em không biết cho anh niềm tin và sự an tâm để anh có thể vượt qua được những ngày tháng xa em. Anh không lo lắng, không sợ hãi sao được khi biết em là người yếu đuối mà sống trong rào cản mạnh mẽ như thế. Thế nên anh càng buồn và rồi lại làm tổn thương em, làm em thất vọng. Em chỉ biết đổ lỗi hết cho anh nhưng chẳng biết nhìn nhận tình yêu và hành động, lời nói để làm cho anh an tâm. Những ngày qua, em trốn tránh chính em, trốn tránh anh và trốn tránh con tim của mình. Sao em không dám ngồi một mình ở góc quán café nào đó và nghe những bản tình ca về hạnh phúc lứa đôi, sao em không dám đọc lại những dòng tin nhắn em gửi, những lá thư em viết cho anh. Sao em không dám đọc lại những dòng chữ mình chat với nhau những lúc không ở bên để em hành động và quyết định? Sao em không dám ngồi một mình và dời xa cái tivi, cái máy tính với những trò chơi? Sao em không dám đối diện với chính lòng em. Em chỉ biết dối gạt anh bởi có lẽ bây giờ trong em anh là gã si tình ngốc nghếch. Em tệ lắm, em tệ đến thế nhưng tại sao anh vẫn cứ thương, yêu em đến vậy?
Về Đầu Trang Go down
http://truongphat-decor.com
caup3buon
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
caup3buon


Tâm trạng : sad
Nam
Tổng số bài gửi : 27
Age : 31
Đến từ : hung yen
Châm ngôn sống : Chờ một ngày em sẽ lại về bên anh
Số lần được cám ơn : 1
Điểm : 50973
Ngày tham gia : 12/05/2010

Khi em nói lời chia tay Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Khi em nói lời chia tay   Khi em nói lời chia tay Icon_minitimeSat Nov 13, 2010 7:12 am

mình cũng giống bạn cũng như thế tới giờ mình không thể quên đươc cái người đó mình cũng buồn đau như bạn
Về Đầu Trang Go down
 
Khi em nói lời chia tay
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Thư tình chưa gửi-
Chuyển đến