Nơi xa này con bỗng nhớ về cha
Cha của con, người khổ nhọc lam lũ
1 mình cha với lũ con thơ dại
1 mình cha đã mười mấy năm rồi
Người ta nói người như cha hiếm lắm
Cảnh gà trống một mình cùng lũ con
Lo từng bữa, từng bữa cơm đạm bạc
Nuôi từng đứa, từng đứa con trưởng thành
Con không quên những ngày khi còn bé
Là cha đó, cho con có bữa ăn
Là cha đó đưa con vào lớp học
Chỉnh cho con từng lối nói, dáng đi
Rồi cả khi cha cõng con trên lưng
"Nhong... nhong ... nhong, cha là con ngựa"
Con nhớ như in những ngày xưa vất vả
Cha vẫn âm thầm, vẫn tận tụy vì con
Vất vả là thế, cô đơn là thế
Cha vẫn mong con bằng bạn bằng bè
Cha là đàn ông nhưng vẫn thường đi chợ
mua cho con vài cái kẹp, mấy đôi guốc nhỏ xinh
Cha vẫn thế vẫn lặng lẽ 1 mình
Tóc của cha mỗi ngày thêm sợi bạc
Con vô tâm, con khờ dại đâu biết
Vầng trán cha đầy những vệt phong trần
Cha vẫn thế, vẫn lo lắng cho con
Cô bé nhỏ quá thơ ngây giữa đời
Con vẫn nhớ như in lời cha dặn
Gắng học hành, thành người lớn nghe con
Lời cha dạy như văng vẳng bên tai
Ngẫm nhìn lại thấy mình còn dại quá
Vẫn muốn về tìm lại ngày thơ bé
Nhong... nhong... nhong, cha cõng con trên lưng