Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Hai thế giới song hành

Go down 
Tác giảThông điệp
ngochang15081710
Thành viên mới
Thành viên mới
ngochang15081710


Tâm trạng : cool
Nữ
Tổng số bài gửi : 6
Age : 33
Đến từ : long an
Châm ngôn sống : Không nhớ quá khứ. KHông ngĩ tương lai. Chỉ sống thực tại.
Số lần được cám ơn : 0
Điểm : 50126
Ngày tham gia : 09/07/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Hai thế giới song hành Left_bar_bleue0/0Hai thế giới song hành Empty_bar_bleue  (0/0)
Nội tâm:
Hai thế giới song hành Left_bar_bleue0/0Hai thế giới song hành Empty_bar_bleue  (0/0)

Hai thế giới song hành Empty
Bài gửiTiêu đề: Hai thế giới song hành   Hai thế giới song hành Icon_minitimeFri Jul 09, 2010 9:37 am


Tất cả đã qua cô vẫn yêu anh như thuở nào dù cô biết trong anh vẫn còn một chút gì đó nhớ thương về người ấy. Cô đã tha thứ cho anh vì cô biết mình không thể sống thiếu anh. Những ngày ra đi là những ngày cô đau đớn nhất. Cô giết chết tất cả bằng vào quán cafê ngồi lặng im nhìn dòng nước biển trôi mà nghe như ai đó giày xéo trái tim mình. Cô tìm mọi cách để ngăn chặn nỗi nhớ nhung anh. Cô đến chùa đọc kinh niệm Phật cầu cho anh và cũng cầu cho chính mình hãy quên đi anh nhưng nỗi nhớ ấy cứ dai dẳng giết chết cô theo dòng thời gian khắc nghiệt vô tình đó. Cô nguyện lòng sẽ cho anh tất cả dù cô phải khổ đau hoặc giả cô chết đi. Cô sẽ yêu anh cho đến hết cuộc đời này dầu anh có phản bội cô hoặc gia đình bắt ép cô phải xa anh……
Sóng gió đã qua cô lại trở về với tình cảm yêu thương trước kia điều mà cô tưởng chừng như mơ hồ lắm thì phải. Cô lại yêu và yêu sâu sắc hơn thế nữa với những gì đã trải qua cô khẳng định một điều rằng cô không thể mất anh cô sẽ chết nếu không còn anh bên cạnh. Cô cần anh như cần một giọt nước khi khát đến ran cổ họng vậy. Anh gửi tặng cô bài thơ “Hai sắc hoa tigôn” và cô cũng đồng ý tha thứ cho anh một lần. Không biết sao cô thích hoa tigôn dù chưa một lần cô được nhìn ngắm nó.

Phải chăng cô đã sai khi tha thứ cho anh, có lúc cô yêu anh ấy đến mức dừơng như chết đi sống lại vậy nhưng cũng có những lúc cô thấy anh tầm thường đến mức không ngờ. Giờ đây ngòai chuyện niệm Phật thì cô nghĩ nhiều hơn về những gì đã xảy ra trong tình yêu của cô và anh. Cô thật sự mệt mỏi với trò chơi tình ái này lắm rồi anh có biết không???????? Cô sẵn sàng hi sinh một lần nữa cho anh miễn sao anh hạnh phúc bên người là được rồi. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ cho một tình yêu dài bốn năm. Vậy mà anh cứ vô tình làm cô buồn, ghen tuông cô đã từng nói cô chưa phải là một thánh nhân cô vẫn còn tính ích kỷ, tự mãn kia mà. Chuyện tình cô với anh có thể viết thành một trang tình sử một trang tình sử cho sự phản bội cũng như nghiệt ngã. Thật lòng cô rất muốn dẹp đi cuộc tình không lối thóat này lắm rồi nhưng sao cô không dứt ra được. Cô ước phải chi anh yêu cô yêu chỉ riêng cô thì cô sẽ có thêm sức mạnh để vượt qua tất cả những chông gai thử thách còn đằng này…
“Cuộc tình nào mà không mang cay đắng
Con người nào mà không mang đau khổ
Cuộc đời nào mà không nhiều giả tạo
Con đường nào mà không nhiều chông gai.”
Cô biết tình cảm anh cho cô cũng nhiều không kém gì cô cho anh nhưng nó không đủ sức để thóat ra những cám dỗ của cuộc đời. Cô đã quá mệt mỏi với những gì xảy ra, cô không còn tin anh như buổi đầu gặp gỡ nữa cô thật sự chán chường đến mức muốn rời xa tất cả. Cô lao vào học vào công tác xã hội vào kinh Phật để quên đi những chuyện đã xảy ra. Cô dần ép nó vào tận đáy tâm hồn mình cô sẽ nhớ anh nhưng nhớ trong lúc rảnh rổi kia chứ không phải là quên ăn quên ngủ vì anh.

Ngày 28 tháng 11 năm 2009
Vậy là nó đã thực sự xa anh không biết bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng rồi nó chỉ biết rằng từ cái ngày sinh nhật của anh.
Ngày 12 tháng 12 năm 2009
Hôm nay, nó trở về quê sau gần hai tháng chia tay với anh và nó chợt hiều anh của nó đã thay đổi hoàn toàn thành một con người khác. Anh nói dối một cách… Nó nghe nhói cả lồng ngực nhưng biết sao hơn giờ đây anh đã không còn là anh của ngày xưa của bốn năm về trước, của cái thời mà nó còn yêu. Dường như, nó đã biết trước cái gì sẽ xảy ra với mình nên giờ đây nó cố bù đắp những gì ngày xưa nó gây đau khổ cho gia đình để lúc ra đi nó thanh thản nhẹ nhàng. Nó biết mình còn thương anh nhiều lắm nhưng quay lại là không thể và không bao giờ. Vì nó biết rằng anh không thể một lòng chung tình, anh không bao giờ không nói dối nó nữa. Về lại nhà nỗi nhớ anh càng giày xéo trái tim nó hơn nhưng đó là điều hiển nhiên nó phải chấp nhận - chấp nhận một sự thật mà nó cứ ngỡ như là giấc mơ. Nó đã quá mệt mỏi với tất cả ahy đúng hơn là nó không đủ sức chấp nhận bất cứ một đau khổ nào đến với nó nữa cả. Nỗi đau anh để lại cho nó quá to lớn, quá ư là bất ngờ. Nỗi đau ấy cứ mãi âm ỉ trong trái tim nhỏ bé của nó và rồi nó thay đổi quá nhiều - - một sự thay đổi ai cũng bỏ rơi, xa lánh. Nó và chỉ nó hiểu được anh quan trọng như thế nào với nó. Mỗi lần đau đầu hoặc mệt mỏi nó đều nghĩ về anh- anh vẫn là tất cả của nó. Nó nghĩ đến anh như nghĩ đến một cái gì sâu sắc thăm thẳm trong tim dù biết rằng anh không còn là của nó, anh đã mãi mãi bên một người anh đã chọn… Anh là một cái gì tận sâu trong kí ức, kỉ niệm, trái tim, trong tất cả con người nó. Nó biết anh vốn là một con người tham lam anh cần nó nhưng cũng không bao giờ chịu được cái cảm giác cô đơn khi xa nó. Nó lại không thể chấp nhận được điều đó và có lẽ những gì xảy ra không thể tha thứ cho anh cũng nên. Bắt đầu từ bây giờ nó sẽ không bao giờ liên lạc với anh vì nó không muốn ai đau khổ cả anh, nó và người hiện tại của anh. Hãy để tất cả là trái tim đi anh nhé!
Ngày mai là nó ra lại Vũng Tàu tiếp tục cuộc sống như nó đã từng sống gần hai năm nay. Và lần này ra đi nó sẽ không còn hi vọng ở anh bất cứ điều gì nữa cả dù hiện giờ trái tim nó tan vỡ vì anh vì nó quá yêu anh. Một cuộc ra đi biết bao giờ nó đủ nghị lực, đủ can đảm để quay về??? Có nhiều lúc nó nghĩ nó sẽ đi lấy chồng để quên đi anh nhưng nó sẽ không bao giờ quên được anh vì anh đã là từng mạch máu trong trái tim nhỏ bé dễ vỡ này của nó mất rồi. cha mẹ nó đâu biết rằng nó phải kìm nén lắm mới không rơi nước mắt khi trở về nhà. Anh vẫn là tất cả của nó: đau khổ và yêu thương tràn đầy. Nhưng anh đã sai lầm khi nghĩ dù anh có làm gì nó vẫn tha thứ cho anh và anh đâu biết rằng anh mất nó đã mất vĩnh viễn. Đôi lúc nó khẽ gọi tên anh khi không còn kìm nén được nữa nó khóc vì nhớ anh chăng hay vì….???

Đêm sinh nhật nó chờ anh dù chỉ một tin nhắn chúc mừng nhưng… Và khi đó nó biết rằng nó mất anh mất vĩnh viễn mất thật rồi. Sáng ra anh mới nhắn cho nó nhưng tất cả đã quá muộn màng muộn màng quá rồi anh có biết không??? Anh đối với nó giờ sao xa lạ quá? Nó đâu quên được tình yêu, những gì bằng máu và nước mắt mà anh với nó - hai người đã từng gầy dựng bằng chứng là nó vẫn còn đeo trên tay chiếc nhẫn mang tên anh, nó. Thật đúng, kỉ niệm là để nhớ chứ không phải để quay về. Nó biết được sức khỏe mình đang từng bước đi vào đường tận diệt và nó sẽ không để anh đau khổ vì nó. Lâu quá rồi không gặp anh chắc 1úc này anh ốm lắm, một mình phải lo chu toàn tất cả mọi việc. Nghĩ đến mà buồn quá nó đâu còn bên cạnh mà nhắc nhở anh từng giấc ngủ, từng bữa cơm, từng giờ giấc tắm rửa. Nó biết lời nói của nó có tác dụng như thế nào với anh và anh cũng đã từng bảo tãi thương nó anh mới vậy thôi và chỉ có nó mới có khả năng đó thôi. Vậy mà… Ước chi lúc ấy đừng tin lời anh nói, đừng lo lắng cho anh nhiều như vậy thì có lẽ giờ đây nó không buồn, không nhớ, không thương anh nhiều như vầy. Anh xa nó quá nhẹ nhàng nhẹ đến mức không nghe một tiếng động nào cả. Kể cũng tức cười thật yêu nhau gần 5 năm thế mà…
Hôm nay Việt Nam xuất sắc vượt qua Singapore với tỉ số 4-1 nó đi với con Trang, Hiền ra Phong Nha ngồi xem, nói chuyện đến tận 9h30 mới về. Nó nhớ anh nhiều lắm. Anh không thích nó xem đá bong chút nào nhưng mỗi khi có trận đấu hay nó nũng nịu là anh cho nó xem ngay dù gương mặt hơi tí không vui. Vây mà giờ đây, anh không còn la không còn bên cạnh nó nữa… Về nhà xong thay đồ rồi mà dường như trong nó vẫn có cái gì đó muốn thoát ra khỏi cái thực tại đơn lẻ này. Thế là nó điện thoại cho chị Hạnh con Tuyến… biết được cả phòng đang đi bão thề là đi nó quyết định đi không chút do dự nhưng mọi người đi rồi giờ chỉ đi Karaoke. Ừ cũng được đi thì đi nó ngồi nghe chú có biết hát gì đâu. Ngày xưa anh cũng hát hát hay là đằng khác nó không được như anh về cái khoản đó. Nó đi suốt đêm nay lang thang có thể để nhớ về anh nhớ về tất cả. Bên mọi người nhưng anh vẫn là tất cả của nó trong nó anh luôn luôn tồn tại vĩnh cửu và bất tử… Tự nhiên nó muốn khóc thật to để lòng vơi bớt nhớ thương anh…
Cần Giuộc, ngày 23 tháng 12 năm 1990
Nó không biết rằng có đúng không khi hôm nay nó về nhà anh. Bốn ngày nay anh ra Vũng Tàu để thăm nó hay với mục đích nào khác nhưng với nó tất cả đã quá muộn màng. Nó còn lo lắng chăm sóc cho anh vì một chút nghĩa vợ chồng mà thôi chứ nó biết là mãi mãi nó và anh không thể nào hòa hợp được như ngày xưa nữa. Nó về với anh vì sợ anh đi một mình buồn mà thôi chứ thật ra nó mệt mỏi chỉ muốn nằm nghĩ hoặc ở Vũng Tàu. Nghĩ đến đoạn đường xa xôi mà nó phải trở ra VT mà phát chán nhưng vì anh một lần nữa nó lại đánh mất chính mình. Nhưng nó không thể cho anh cơ hội được nữa vì anh vẫn còn dối lừa, vẫn không thay đổi được chính anh. Dù biết quay lại là điều không thể nhưng cớ sao anh vẫn cứ phải làm khổ nó như thế. Phải chi anh đừng ra thì nó đâu phải đau lòng và khó xử như thế này kia chứ. Nó muốn cùng anh đón một cái ngày Noel thật vui vẻ rồi nó sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Nó biết tình trạng sức khỏe mình như thế nào nên nó không muốn bất kì ai đau long và nhất là anh – người mà đến bây giờ nó vẫn thương vẫn yêu. Nó dám tin chắc rằng anh sẽ không làm được như lời anh đã và đang hứa với nó. Thật lòng mà nói giờ đây nó không còn thiết tha ham muốn điều gì cả với anh hay với bất kì ai cũng thế mà thôi. Anh đã để lại cho nó một vết htuo7ng quá lớn cho đến giờ này những tưởng tất cả đã đi vào quên lãng nhưng ai đâu ngờ nó vẫn tồn tại vĩnh cửu và bất tử. Nó không còn trách giận anh như ngày nào mà phút giây này đây hơn ai hết nó luôn cầu chúc cho anh trọn niềm vui, hạnh phúc trong tình yêu, người anh đã chọn. Những giọt nước mắt của anh rơi làm long nó đau xót khôn cùng nhưng nó vẫn chưa đủ mạnh để nó chấp nhận anh quay về và sống như ngày xưa. ..
Một mình ngồi nơi đây nơi mà cả anh và nó có biết bao nhiêu kỉ niệm nhưng dường như tất cả không còn ấm áp, đẹp như ngày nào hai đứa chung đôi. Cảm giác còn lại chỉ là đau đớn và mệt mỏi. Không còn sự háo hức chờ đợi cũng không còn cảm giác an toàn, vui vẻ mà chỉ còn vẻ ảm đạm, thê lương…
Phải làm gì và làm gì cho vẹn cả đôi đường đây?????????? Bao nhiêu câu hỏi dằn xé trong tim nó. Quay về là điều không bao giờ xảy ra còn chia tay vĩnh viễn là điều tất yếu nhưng phải làm sao cho cả hai không đau khổ đây??? Nó chỉ sợ anh bệnh mà thôi. Ngày mai là ngày cuối cùng và kết thúc tất cả liệu nó có đủ can đảm và nghị lực để vượt qua trận chiến này không??? Nó muốn mình thoát khỏi ái dục vì ái dục chính là cái nhân sâu xa của mọi đau khổ vây mà… Hiện giờ nó mệt chỉ muốn nằm mà thôi nhưng tiếc cho nó là không có. Tại sao nó phải chịu khổ như thế kia chứ? Đúng là con người vui sướng không muốn mà chỉ muốn đau khổ, cực nhọc…
Đông Thạnh, ngày 26 tháng 12 năm 2009
Vậy là mình đã chia tay chia tay vĩnh viễn vì anh vì em hay tại ông trời????????? Mình chia tay vì lý do gì chắc anh và em đã biết.
Vũng Tàu, ngày 19 tháng 01 năm 2010
Từng giọt mưa rơi hay lệ long nó đang tuôn chảy??? Vũng Tàu hôm nay trời âm u, mưa lâm râm mãi làm long nó se thắt đến nhói cả cả lồng ngực. Thời gian dần trôi và định mệnh như đã đc sắp đặt all. Anh ra đi để lại trong nó 1 vết thương lớn nhất mà mỗi sang sau giấc ngủ nó lại nhớ, lại nghĩ. Tình nó vẫn đong đầy theo time dù bít rằng anh và nó hiện giờ là 2 thế giới khác biệt nhau 1 TG of sự sướng vui còn thế giới kia là 1 màu đen tối. Nhưng ko sao nó sẽ cố gắng vượt qua vì anh đa ko còn xứng đáng với những gì nó cho anh. Chẳng có gì phải tiếc nuối với 1 kẻ ko đáng cả nhưng cớ sao???
Uh, thì CĐ có ai ngờ đc đâu kia chứ. Nó cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc phải xa anh thực sự nhưng giờ đây điều này là bắt buộc phải xảy ra. Nó phải cố phủ phàng, cứng rắn lạnh lùng với anh như thế nó mới giúp anh vượt qua được thử thách này. Anh là 1 người cao ngạo, tự trọng vì thế nó sẽ đánh mạnh vào điều đó để anh mau chóng thoát khỏi vòng định nghiệp này. Nó có lòng tin là anh sẽ làm được và hi vọng anh sẽ không làm nó thất vọng thêm 1 lần nữa. Nó quá buồn vì chưa làm được điều gì để trí huệ tăng trưởng. Từ ngày xa anh nó không còn biết gì nữa cả có lẽ cú sốc vẫn còn dai dẳng đến giờ. Nó cầu mong nó trở lại như ngày xưa để mọi người không còn chê bai nữa nhưng….
Chẳng ai hiểu được tâm trạng nó lúc này cả nó cũng chẳng mún nói với anh vì anh có qúa nhiều công việc không muồn làm anh bận tâm cũng như nó muốn cho anh đầy đủ sức mạnh để vượt qua nghịch cảnh trước mắt. Càng lúc thấy mình càng ngu dốt, si mê nó buồn lắm và cứ mãi loay hoay trong cái vòng lẫn quẩn tìm lối thoát khỏi cái u mê, tăm tối, ngu si của mình. Nó có cảm giác như thất vọng ở SB 1 cái j đó rất có thể nó sẽ không lên SB 1 time để tự tu tập, học hành cho thật tinh tấn lột bỏ đc cái u mê, ngu dốt này… Có thể nó đã tu sai đường và bây giờ nó phải bỏ all làm lại từ đâu, đi lại từng bước một thì mới có kết quả tốt đẹp được… Cố lên Hằng ơi mày sẽ làm đc mà…
1 năm dài đăng đẳng nó sống trong đau đớn không lối thoát. Trời a! Chẳng lẽ nó không thoát được hay sao kia chứ??? Hơn ai hết nó biết nỗi đau này sẽ theo nó dến hết cuộc đời tìm hoài tìm mãi chẳng tìm được lối thoát. Nếu đc nó sẽ chết đi để chấm dứt những nỗi đau đang diễn ra trong trái tim nó. Hết hết thật rồi sao??????????? Giọt nước mắt đã không có giá trị vơi đi nỗi đau trong long nó nữa. Phải chăng all chỉ còn trong kỉ niệm mà ta đâu thể sống mãi trong kỉ niệm với bong ma của đau khồ kia chứ??
Tôi muốn khóc cho vơi nỗi đau buồn
Cho chết hết 1 thời mộng đẹp
Anh đi rồi 1 mình tôi đơn lẻ
Khóc tình đời hay khóc bởi vì anh
Anh hãy đi và sống hạnh phúc
Tôi chẳng cần 1 TY phản bội
1 lời dối gian để đau khổ vạn ngày sau
Tôi chỉ cần khung trời bình yên
Tháng ngày hạnh phúc với Phật Pháp
Hãy trả tôi KN thuở hôm nào
Thuở hồn nhiên lứa tuổi học trò
Thuở vô tư 1 thời trăng tròn
Hết thật sao 1 TY…
Rồi all sẽ qua đi e nhất định sẽ làm được em sẽ quên anh sẽ bắt đầu từ 1 con số 0 tròn trĩnh. Anh hãy cứ đi đi đi mà thỏa mãn sự tham lam của mình. Xin hãy buông em ra khỏi CĐ anh all hãy chôn sâu vào dĩ vãng anh nhé!
Chưa bao giờ e mệt mỏi như lúc này SK em không còn đủ để cùng anh đối chọi với những phong ba trong CĐ này nữa… Hãy quên em mà trọn tình trọn nghĩa với người đang bên cạnh anh… Em phải nói thế nào để anh hiểu đây?? Thật lòng em rất muốn tâm hồn mình thanh thản để vui sống trong những ngày còn lại. Xin anh hãy cho em cảm giác bình yên của tâm hồn. 1 sự thật mà phi chấp nhận đó là mình không thể quay lại được anh hiểu không hả anh??????????????????? E chấp nhận all để quên đc anh dù phải bị đọa vào chốn địa ngục tối tăm. Với tư cách người Phật Tử em biết mình sẽ ra sao khi thốt lên lời nguyện như thế nhưng e chấp nhận all để quên đc anh. E ước chi mình mất đi trí nhớ để không còn đau đớn như lúc này đây.
Em muốn quên nhưng long nhớ mãi
Tháng ngày qua lòng đau thật đau
Tình đã hết cớ sao lòng vương vấn




Về Đầu Trang Go down
 
Hai thế giới song hành
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Viết về cuộc tình của tôi-
Chuyển đến