Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
heomyla
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
heomyla


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 28
Age : 32
Đến từ : ha nam
Châm ngôn sống : nguoi ta ka`n 1s de? yeu thuong nhung mat ka? doi de? quen ng` doa'
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 50650
Ngày tham gia : 24/05/2010

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: có lẽ.....có lẽ chỷ như vậy thôi!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeTue May 25, 2010 3:07 pm

đôi lúk chỵ đã tự hỏi lòng mỳnh rằng

chỵ và nhók có đến đượk với nhau hay không

chỵ và nhók hỳnh như chẳng coá sự đồng cảm

hôk cóa sự kảm thông

hôk cóa sự tha thứ

hum nay chỵ đã đánh mất

kái nhẫn

kái nhẫn mừk nhìn nó rất giống nhẫn đính hôn

thựk cũng đã nói như vậy với chỵ

chỵ cũng hôk hiểu lí do tại sao chỵ lại chọn kái nhẫn giống nhẫn đính hôn vậy

chỵ đã từng một lần tháo chiếc nhẫn trên tay nhók ra

chỵ đã hỏi nhók chỵ cóa đượk quyền tháo chiếc nhẫn ấy ra hôk

nhók đã trả lời rằng

chỵ luôn luôn tháo đượk noá ra

chy hỏi nhók cóa ai có thể tháo ra đượk nữa hôk

nhók kêu hôk ai cả

chỷ có chỵ tháo ra đượk thôi

chỵ đã trả lại nhók chiếc nhẫn đó

chỵ hôk muốn giữ nó

bây giờ

nhók và chỵ

cả những người bạn

những người ủng hộ chỵ và nhók

cả những người phản đối

tất cả, tất cả giờ đây chẳng còn là gì cả

có lẽ chỵ và nhók hôk hợp nhau

có lẽ chỵ và nhók hôk nên quen nhau

có lẽ chỵ và nhók đừng chát

có lẽ nhók đừng gọi điện nói chuyện với chỵ

có lẽ chy cũng hôk nên nói chuyện với nhók

có lẽ giờ đây nhók đã bên người mới

có lẽ chỵ phải rút lui

có lẽ mọi chuyện sớm chấm dứt từ lâu

chỵ níu kéo để làm đượk gì cơ chứ

chẳng để làm gì cả

chỷ để cả hai càng thêm rối trí

để cả hai càng thêm đau đầu để phải suy nghĩ về nhau

có lẽ mỳnh chỷ như vậy thôi

với chỵ

chỵ hôk muốn kéo dài thêm nữa

chỵ muốn chấm dứt

chấm dứt ngay với nhók

có lẽ mỳnh chỷ nên dành cho nhau như vậy thôi nhók àk

vậy là quá đủ rồi
Về Đầu Trang Go down
heomyla
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
heomyla


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 28
Age : 32
Đến từ : ha nam
Châm ngôn sống : nguoi ta ka`n 1s de? yeu thuong nhung mat ka? doi de? quen ng` doa'
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 50650
Ngày tham gia : 24/05/2010

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Anh àk..........!!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeWed May 26, 2010 9:01 am

Em không gọi mùa hạ là mùa chia tay, em gọi nó là mùa nhớ…



Anh biết không, khi viết những dòng này, buổi trưa đang nồng lên và nó làm em khô khát. Em thấy mình như nổi điên lên vì nóng bức và chật chội. Em thấy mình mỏi mệt giữa đống sách vở ngổn ngang và những nỗi day dứt đến từ không đâu. Em thấy mình lạc lối giữa những nghĩ suy của chính em.



Anh biết không, những cây điệp giờ đã trổ hoa vàng rực, rơi lả tả xuống sân trường làm những chiếc trâm trang điểm duyên dáng cho đám cỏ xanh. Em đi ngang qua ngôi chùa cổ kính, chợt bắt gặp những bông hoa đại từ cuối tháng ba vẫn còn neo đậu lại cần mẫn. Màu hoa đại giờ đã vàng nhạt đầy kiên nhẫn. Em thương loài hoa bình dị ấy quá, không hương sắc, chỉ đứng nép vào mái ngói rêu phong mặc cho nắng khoe những nụ cười vàng óng ả. Anh này, mùa hoa đại vẫn kiên trì ở lại với đời, sao nỗi nhớ trong ta thì cứ tan vào mây khói?



Anh biết không, em đang sắp sửa khóc đấy. Em gọi mùa hạ là mùa nhớ để cố trì níu mình đừng quên. Những kỉ niệm… Em vừa muốn chúng tan ra, vừa muốn chúng cứ ở lại mãi thôi. Và chính vì thế mà em rối bời, chính vì thế mà em càng không thể chịu nổi cái ngột ngạt này, khi mà nắng hong khô và ném em vào tận cùng nỗi nhớ, tỉnh ra thì thấy mình đang quên. Hay là làm một người không ký ức?



Anh này, có bao giờ đi giữa lòng Hà Nội, anh chợt nhẩm vu vơ tên em, có bao giờ anh cảm thấy trong cơn gió mùa hạ đang thổi một chút nỗi nhớ em gửi vào nồng nàn, có bao giờ anh cảm nhận được?



Anh biết không, em đang sống lại ngày xưa, khi mà em quên người ta và để anh bước vào trái tim của mình. Và giờ thì em quên anh, nhưng đã mệt mỏi để mở lòng ra lần nữa. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ em có thể tha thiết với ai. Mà có lẽ chẳng bao giờ em hiểu được tình yêu là gì. Vì em chưa biết yêu…



Anh này, mùa hạ là mùa nhớ… Giá mà anh đọc được những dòng viết này của em. Giá mà anh cảm nhận được đó là những dòng em dành cho anh đấy. Giá mà anh biết…



Nhưng vì anh vô tâm, vì anh đáng trách, vì anh là người em ghét nhất trong những người em ghét, chính vì thế mà không bao giờ anh biết, không bao giờ anh hiểu được đâu.



Anh, mùa hạ là mùa nhớ. Đừng bao giờ quên điều đó anh nhé. Mỗi lần đi ngang phố, mỗi làn gió vút ngang qua là một chút buồn, một chút nồng nàn tình em vướng vào anh đó, anh biết không!
Về Đầu Trang Go down
heomyla
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
heomyla


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 28
Age : 32
Đến từ : ha nam
Châm ngôn sống : nguoi ta ka`n 1s de? yeu thuong nhung mat ka? doi de? quen ng` doa'
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 50650
Ngày tham gia : 24/05/2010

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Mỳnh Buông Tay Anh Nhé...........   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeWed May 26, 2010 9:40 am

em buông tay thôi anh nhé


...:em tin anhsẽ đứng dậy được ..buông tay anh ra em .. sẽ mất đà và ngã đấy ...em sẽ

đau đấy....



...: Sao cả 2 lại cùng ngã thế này hả anh? anh có sao không ?

...: anh đau không, nắm lấy tay em và đứng dậy nào, nhanh lên....

...: em buông tay anh ra đấy, anh đi đi.

...: Nhưng mà anh vẫn chưa đứng dậy.

...: giả vờ ngã để xem em có thương không thôi phải ko? Lát nữa e đi rồi ai sẽ đở anh

dậy đây


...: em đi nhé ..

...: Sao anh còn chưa đứng lên ?

...: Vậy sao em còn quay lại ?

...: Quay lại để chờ anh đứng lên rồi sẽ đi.

.....em đi đi...không là sẽ không bao giờ em đi được nữa đâu.

...: em không đi nữa nhé !

............



em bước đi thật chậm ,chậm thôi.. để còn được ngoảnh lại nhìn anh lần cuối.em muốn

lắm,muốn giữ anh lại nơi bàn tay còn cần anh đó nhưng có lẽ em phải buông anh ra thôi,

để anh tự do trên con đường của mình, để không còn phải lo lắng cho em nữa.anh àh!trái

tim này từng thuộc về anh ..và sẽ mãi như thế



em chôn kín tình cảm này lại nhé....em mang theo tình yêu dành cho anh đặt vào 1 góc

trái tim mình anh nhé


em nhắm mắt lại và sẽ không nhìn thấy gì đâu.......

sẽ không thấy anh ở đâu cả.... và cũng không thể chạy đi tìm anh như xưa nữa


Sẽ không còn cả đoạn đường dài mà cứ mơ mộng nó dài mãi để em gần anh

them chút nữa,chỉ một chút thôi..


Mình đánh mất nhau phải không anh ?Tình mình chỉ thế thôi phải không anh ?


em cần anh và yêu anh lắm



Nhưng em chẳng đủ niềm tin giữ anh lại bên cạnh


Em chẳng thể chắc chắn điều gì......chỉ biết yêu anh là điều thật lòng nhất! Yêu thật sự và

không dối trá !


Em đau......nhưng biết nói thế nào đây cho anh hiểu được........



buông tay ra.....em chấp nhận mất anh.....đểanh hạnh phúc ! để anh bình yên bên một

người khác

xin lỗi nhé....chỉ vì em quá yếu đuối .... sợ mất anh ..Nhưng thôi, em chấp nhận mà...để

anh có thể tìm được một hạnh phúc riêng cho anh và xứng đáng với anh


em yếu đuối quá....cứ mỗi lần nhơ anh... chỉ muốn ôm anh thật chặt....Để biết anhvẫn còn

cần đến em và...vẫn còn yêu em rất nhìêu như ngày nào....Nhưng không thể phải không

anh?có lẽ mọi thứ đã trễ rồi


xin lỗi nhưng em yêu anh lắm

đã cố dấu đi .....không khóc nữa.....nhưng em đau lắm,em đau cho nỗi đau của 1 kẻ bất

tài không dám giữ hạnh phúc cho riêng mình


em đã cố không nghĩ về anhnữa, nghĩ cho em nhìêu hơn một chút ....nhưng không sao

ngăn được nước mắt đang rơi âm thầm ....


em đang cố gắng tập sống không cóanh như thế......em mún khóc thét lên.ko phải vì

emphụ tình anh ..mà vì em vô dụng,em hận mình bất tài không cho anh được như người

ta



em buông tay nhé .....để anh cảm thấy hạnh phúc hơn....

biết điều đó quá khó khăn với em …nhưngem làm thế anh nhé...ghét em thì anh sẽ

không buồn nữa phải không ?

Ừ thì ....em buông tay nhé ...!


Mình.......


Ngừng yêu nhau anh nhé !


Mình thôi yêu nhau anh nhé ...để một ngày em được thấy anh cười mỗi khi gặp lại....

Mình thôi yêu nhau anhnhé.....để mỗi đêm em lại thấy anh trong giấc mơ của mình.....

Mình thôi yêu nhau anh nhé.....đểanh không phải buồn phiền mãi nữa.....

Mình thôi yêu nhau anh nhé......để anh có hạnh phúc về sau......

Mình thôi yêu nhau anh nhé.....để anh có thể tìm một ai đó yêu anh hơn em.,lo lắng cho

anh đầy đủ hơn em



cứ yêuanh nhé.. và hãy quên đi một ngày ta đã từng bên nhau thế nào …



Còn em sẽ nhớ,những con đường,những góc phố nhỏ.. cả anh .. cả hơi ấm nơi bàn tay e
anh còn xót lại.. cả ngày 10-3 hôm ấy


Yêuanh .. em yêuanh.. hiểu cho em nhé.. rồi sau em sẽ có đoạn kết cho anh được bình

yên hơn ..


Được sửa bởi heomyla ngày Thu May 27, 2010 4:15 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
heomyla
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
heomyla


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 28
Age : 32
Đến từ : ha nam
Châm ngôn sống : nguoi ta ka`n 1s de? yeu thuong nhung mat ka? doi de? quen ng` doa'
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 50650
Ngày tham gia : 24/05/2010

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Giá Màk,Giá Màk   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeWed May 26, 2010 9:42 am

Mối tình thời phổ thông vẫn còn dang dở, bao hứa hẹn vẫ chưa thực hiện được, tất cả nằm sâu trong kí ức như một kỉ niệm đẹp. Gặp nhau, không ai nhắc đến chuyện ấy nữa, tất cả đi qua như thời học trò đã qua. Bao cảm xúc chợt ùa về khi đọc một truyện ngắn hay về tình cảm tuổi học trò. Những cảm xúc nhớ thương, sự trốn tránh, e ngại và những mong ước..., những rung động đầu đời thật hồn nhiên và trong sáng.



Sắp phải rời xa thời trung học, tôi ước...giá mà người ấy đừng biết tình cảm lòng tôi.




Nếu ai đó hỏi, khi sắp phải rời xa thời trung học, tôi luyến tiếc điều gì nhất. Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng, tôi ước...giá mà người ấy đừng biết tình cảm lòng tôi...



Những ngày sắp phải xa nhau, trời vẫn nắng chang chang và sân trường vẫn cổ kính với những tán phượng chao nghiêng cùng vài cây bàng chao đưa trước gió...



Tôi thích đứng ở tầng cao nhất, vị trí đặc biệt nhất, nhìn xuống những bóng áo trắng di duyển nhẹ nhàng, đều đều và trầm mặc... Tất cả những điều hiện hữu ngay đây rồi sẽ lùi cả vào kí ức... Thế nên những ngày cuối, tôi cố tận dụng từng khoảnh khắc để nâng niu lưu giữ, để về sau không phải tặc lưỡi: "Giá mà..."


Song hành với áp lực học tập thi cử và cả con đường tương lai chông gai, mập mờ phía trước, tôi còn bao cảm xúc chen lấn, áp đảo tinh thần... Thi thoảng lòng tôi lại quặn lên khi nghĩ đến cảnh bạn bè sắp phải xa nhau và đôi khi tim tôi day dứt, da diết khi bắt gặp hình ảnh của "người ấy"...

Hiện tại, dù học chung lớp với nhau nhưng chúng tôi như cách xa nhau một vòng trái đất... Mỗi lần gặp tôi hoặc chạm phải ánh mắt của tôi, hắn đều quay lưng đi và không thèm đếm xỉa đến. Hắn tránh tôi và hạn chế tiếp xúc với cả những người bạn thân quanh tôi... Đã gần ba tháng nay, chúng tôi không trò chuyện với nhau một lời... Tôi sợ rằng, khi sắp phải chia tay bè bạn, tôi cũng chẳng có được mảy may một chút cơ hội để nói với hắn những lời cuối cùng, những lời sâu thẳm trong lòng tôi... Nhưng chắc hắn không muốn nghe và chẳng bao giờ thích nghe...

Tôi thích hắn. Và chính vì lí do này mà hắn rời xa tôi và "không xem tôi là bạn nữa". Đắng cay lắm phải không?

o0o

Học chung với nhau 3 năm, tôi ôm một mối tình thầm lặng. Hắn dễ thương, cao, trắng, như một hoàng tử. Tôi bình thường, dáng không đặc biệt, chìm giữa đám đông. Suốt hai năm lớp 10 và 11, chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau đều đặn... Hắn vẫn rất dễ gần và trò chuyện hài hước. Tôi gói ghém cảm xúc rất khéo nên không để lộ... Tôi sợ rằng giữa tôi và hắn sẽ đánh mất tình bạn. Với tôi, được trò chuyện với hắn mỗi ngày đã là một niềm hạnh phúc to lớn. Thế nên, tôi chôn chặt tình cảm vào lòng và quặn đau khi biết rằng nhỏ A để ý hắn, nhỏ B lớp kia tỏ tình với hắn...




Lớp 12...

Tôi không ngờ, điều tôi lo sợ lại xảy đến nhanh đến thế...

Hội xuân. Hắn được lớp cử đi tham gia "học sinh thanh lịch". Tôi nghỉ học thêm vài buổi để chuẩn bị tất tần tật cho hắn, như một "bầu sô"... Nào là hoa, nhạc, băng rôn, và còn cố gắng lôi kéo thêm vài đứa trong lớp ủng hộ hắn. Tôi muốn thể hiện sự quan tâm và biết đâu, hắn sẽ cảm động về điều này...

Nhưng không... Cũng chính vì sự quan tâm quá mức cần thiết ấy mà xảy ra cớ sự hiện giờ...







Từ khi biết rằng tôi thích hắn, hắn tránh xa tôi như một đứa trẻ sợ kim tiêm. Hồi trước, khi học các tiết bình thường, tôi hay qua chỗ hắn ngồi. Bây giờ, sợ rằng tôi sẽ qua nữa nên hắn trốn tránh, hắn qua ngồi chen giữa đám "xóm nhà lá" ở cuối lớp... Kể từ đó, chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau, chẳng nhìn mặt nhau. À không, chỉ có hắn như thế thôi...

Tôi đau. Nhưng từ nỗi đau ấy đã hóa thành một động lực có sức công phá mạnh mẽ. Tôi lao vào học, học rất nhiều, học để quên buồn, học để quên đi hắn... Có ai ngờ, mối tình đầu thầm lặng lại đau khổ đến thế... Nếu hắn khước từ tình cảm của tôi, cũng không sao, nhưng vì lẽ gì mà hắn không xem tôi là bạn và không nhìn mặt tôi nữa? Thích một người là có tội hay sao? Càng nghĩ, tôi càng bế tắc và càng mệt nhoài. Nước mắt chực tuôn...

Tôi được học sinh giỏi. Tôi tự tin đăng kí vào một trường đại học thuộc hàng top và đặt mục tiêu sẽ trở thành thủ khoa. Tôi muốn rằng, nếu đã thất bại trong chuyện tình cảm thì tôi không được phép trầy trật trong con đường học vấn nữa. Phải học, phải học thôi...







Những ngày cuối, tôi viết lưu bút. 49 thành viên trong lớp đều đã viết xong. Chỉ còn mình hắn. Đúng, duy nhất mình hắn từ chối viết. Nhỏ bạn thân của tôi phải năn nỉ hắn kí tên và giả vờ nói rằng, quyển lưu bút của tôi là của nhỏ, hắn mới ậm ừ kí. Sao tôi cảm thấy tim mình như có cái gì đó bóp nghẹt thế này...

Bạn cho rằng tôi sẽ bỏ cuộc? Không. Tôi vẫn quyết tâm, sau khi trở thành thủ khoa, hoặc chí ít đậu vào trường đại học danh tiếng ấy, tôi sẽ lại tỏ tình với hắn. Hiện tại, tôi chỉ muốn nói với hắn rằng, tôi còn tình cảm với hắn, rất nhiều. Và nếu được, hắn chỉ xem tôi là bạn thôi cũng được, đừng lạnh lùng với tôi như thế. Nhưng có vẻ quá khó khăn, phải không?

Những ngày học 12 sắp hết, thời gian chỉ còn được tính từng ngày, nhưng "lời yêu cuối" của tôi dường như đang nằm trong xó xỉnh nào đó ở một góc trái tim, vô vọng đợi chờ...




Chỉ còn mười mấy ngày nữa học sinh cuối cấp phổ thông thi tốt nghiệp rồi. Đối với các bạn ấy, có lẽ thời gian này là đáng nhớ nhất, bởi một thời đáng nhớ sắp đi qua. Trong những ngày ôn thi, có lẽ chuyện tình cảm của các bạn được gác sang một bên để tập trung cho việc học, nhưng những rung động đầu đời sẽ luôn làm các bạn cảm thấy nhớ về một thời cắp sách đến trường của mình.
Về Đầu Trang Go down
maylangdu
Thành viên đặc biệt
Thành viên đặc biệt
maylangdu


Tâm trạng : fun
Nữ
Tổng số bài gửi : 3704
Age : 37
Đến từ : Tiền Giang
Châm ngôn sống : Hãy cố mà quên để chúng ta là bạn!
Số lần được cám ơn : 70
Điểm : 57754
Ngày tham gia : 28/07/2009

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình:
Hài hước:
Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Left_bar_bleue8/10Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty_bar_bleue  (8/10)
Nội tâm:
Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Left_bar_bleue7/10Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty_bar_bleue  (7/10)

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeWed May 26, 2010 9:49 am

Khi có người làm bạn đau khổ, bạn hãy viết nó lên cát, gió sẽ thổi đi cùng sự tha thứ và khi hạnh phúc đến với bạn hãy khắc sâu nó lên đá như khắc sâu vào trái tim mình, nơi không có ngọn gió nào xóa nhòa nó được...

Con người cũng phải có lúc thay đổi phải không bạn!?!!...ai mà biết trước việc gì xảy ra được, vì vậy hãy tận dụng những khoản thời gian bây giờ để tận hưởng những gì mà bạn chưa có, như chưa từng được hạnh phúc và bây giờ bạn có thể làm được điều đó mà. Cố lên bạn của tôi!

Về Đầu Trang Go down
heomyla
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
heomyla


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 28
Age : 32
Đến từ : ha nam
Châm ngôn sống : nguoi ta ka`n 1s de? yeu thuong nhung mat ka? doi de? quen ng` doa'
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 50650
Ngày tham gia : 24/05/2010

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Sau Cơn Mưa Trời Sẽ .....................!!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeWed May 26, 2010 9:58 am

Trong lúc ngồi chờ mẹ khám bệnh ở hàng ghế đá, nó gặp em.

- Em chào anh, tiếng cô gái cắt ngang dòng suy tư khi mà nó đang cắm cúi mông lung theo tờ báo.

- Oh, chào em, nó ngửa mặt lên nhìn.

- Anh nhận ra em chứ.

Một cái chau mày, nó cố lục lọi trong bộ nhớ đã cũ kỹ, nhàu nát, nứt nẻ vì năm tháng bia bọt, rượu chè của mình để tìm một chút ký ức về em.

- À! nhớ ra rồi em tới đây đi khám bệnh phải không? Câu trả lời trớt wước cùng điệu bộ hài hước của nó làm em phì cười.




- Anh này, không nhớ thiệt hả, em từng nói chuyện với anh ở bệnh viện này cách đây 1 năm mà..


- Nhớ rồi, nhớ rồi. Em là cô gái đi khám bệnh chung với mẹ hôm đó phải không? Nó tươi cười nói tiếp. Sao? khoẻ nhiều rồi chứ? Có người yêu chưa? Hôm nay đi lên với ai thế?
- Anh chờ em trả lời đã chứ, hỏi nhiều quá em không nhớ hết.











Em nói chuyện khá vui không như lần đầu nó gặp. Lần đó em suy tư ghê lắm.


- Em đỡ nhiều rồi, em lên với mẹ, cũng hết buồn rồi. Nhưng em, ai mà quen. Em đùa lại.
Nó cười giả lả :







- Oh. Khoẻ là tốt rồi, cuộc sống không ai muốn mình phải thường xuyên ra vô chốn bệnh viện này. Số bác sĩ cũng khổ, chẳng ai mong phải gặp bác sĩ hoài.


- Anh đùa hoài, không có bác sĩ cũng mệt lắm, bệnh không hết, đau khổ…buồn phiền. Bác sĩ tâm lý cũng như thế. Nói rồi cô quay sang người mẹ đang cầm chai nước đưa cho cô giải khát.


Ừ nhỉ, nó chợt nghĩ về khoảng thời gian 1 năm trước khi nó gặp em. Em hơi gầy gò và phảng phất u buồn, có lẽ do bệnh tim. Nhưng ấn tượng với nó là đôi mắt chứa đựng nhiều nỗi buồn, đôi mắt u uất không có nhiều hy vọng. Nó không nghĩ là do bệnh. Ngày đó, em cũng nghĩ nó đến chữa bệnh vì nó cũng ốm yếu chẳng kém. Em tâm sự với nó nhiều chuyện trong lúc mẹ nó cũng đang trải lòng với mẹ em. Đang học năm cuối thì bệnh nặng hơn, đi khám, bác sĩ nói em bị bệnh tim, không thể tiếp tục đi học. Em chết lặng khi hay tin, cả nhà thì buồn bã. Tuổi xuân phơi phới với bao ước mơ, hoài bão. Đang màu hồng bỗng chuyển màu xám xịt, đang lấp lánh bỗng đục ngàu. Không còn sức lực đến trường, mối tình lung linh đầu đời của em cũng tan biến theo chân người ta. "Anh ấy ra đi mà không hề quay lại khi biết tin em bị bệnh". Em nói trong nước mắt. “Người yêu mới” của em bây giờ là viện tim chảnh chọe, hàng tháng em phải đến thăm, đến để nhận được ơn chứ ko thể ngồi nhà chờ đợi.


- Nó đã muốn buông xuôi, đã từng vật vã, khóc lóc, còn muốn chết nữa chứ. Mẹ em kể.


- Em muốn chết sao? Nó quay sang hỏi em.


Em im lặng.





Mẹ em hiu hắt tiếp lời:


- Cố gắng mãi mới đưa nó lên tới đây, nó nghĩ bệnh này hết thuốc chữa, có mấy cậu thanh niên ở dưới đó tới làm quen, khi hay nó bệnh tim nên chạy hết rồi.


Nó hiểu rồi. Em muốn buông xuôi vì buồn, vì hụt hẫng, vì đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Nhiều người trong hoàn cảnh đó cũng như em thôi, nó thông cảm với em nhưng nó không đồng tình. Nó muốn chia sẻ với em.






Em.


Em nghĩ buông xuôi sẽ giải quyết được tất cả mọi chuyện ư? Khi một người bỏ điều này để chọn lấy điều khác thì họ luôn chọn điều tốt hơn. Em nghĩ điều mình chọn có tốt hơn không? Em buồn, đương nhiên rồi. Nhưng cha mẹ em cũng buồn, điều đó là chắc chắn. Cha mẹ hy vọng ở em, còn em, em không hy vọng ở mình. Chỉ vì những người bạn đã bỏ rơi em trong lúc em yếu đuối ư? Không cần họ, bỏ đi !. Em còn gia đình, còn nhiều người khác nữa, em giải thoát cho mình nhưng có giải thoát cho cha mẹ và những người yêu thương em không? Nếu vậy, chẳng phải em bỏ cái toàn vẹn lấy cái không toàn vẹn ư ? Hãy cố gắng lên em nhé.
Em đang cô đơn nhưng sẽ không bao giờ cô độc.


Em khóc, nó tin tưởng ở em, và mong em cũng hãy tin tưởng ở chính mình. Bệnh tim cũng nhiều loại, nặng nhẹ khác nhau. Lấy chồng sinh con ư? Không có con thì xin con nuôi, không lấy chồng thì ở nhà phụ cha mẹ. Thời đại khoa học tiến bộ rồi. Bệnh tim cũng đỡ nguy hiểm hơn vì có khả năng chữa trị.


Số phận chỉ thử thách em, chứ không chôn vùi em. Từng bước, từng bước em sẽ vượt qua. Em có thể tin điều này, vì bao người đã từng vượt qua nỗi đau khổ mất mát bằng niềm tin của mình. Các bác sĩ và cha mẹ sẽ chạy chữa cho em. Hãy hy vọng và tin vào điều đó. Vì nếu em không tin em có thể thì ai tin em có thể đây.


Hãy hứa là lần sau gặp lại, em sẽ không ở trong tình trạng như thế này. Thế nhé.


- Anh uống nước không? tiếng gọi vang lên đưa nó về với thực tại.


- Cám ơn em. Thấy em vui vẻ là anh mừng rồi. Em cảm thấy sức khỏe thế nào?


- Bác sĩ nói, em thường xuyên uống thuốc và tái khám thì ko đáng ngại.


- Coi chừng em yêu bệnh viện hơn nhà mình đấy, nó cười.


- Có lẽ thế, nhưng bây giờ em cảm thấy tốt hơn. Em đã tốt nghiệp rồi, và cũng có người thương em nữa. Cảm ơn anh nhiều lắm.


- Chúc mừng em, em thấy không, mọi chuyện đều có thể mà. Chúc em mau khoẻ và hạnh phúc. Em sinh ra để được hạnh phúc hãy cố gắng nắm lấy nhé.


Trời bắt đầu rơi từng hạt, từng hạt lớn dần… rồi ào ào như thác, Nó mong ai đó và cả nó nữa đang có nhiều ưu tư, trăn trở, buồn phiền, thất vọng hay những bộn bề lo toan của cuộc sống, hãy cởi bỏ và quăng chúng vào mưa. Mưa sẽ cuốn trôi đi tất cả, sẽ làm cho tâm hồn thanh thản, bình yên. Người ta nói, mưa gắn liền với kỷ niệm buồn. Vì sao thế, vì chúng ta không nỡ để cho mưa cuốn đi.


- Mưa quá làm sao anh về, em cất tiếng thay lời chào nó.


- Không sao em à, sau cơn mưa trời lại sáng. Nó mỉm cười và tậm trạng nó có lẽ không bàn phím nào có thể tả nổi.
Về Đầu Trang Go down
heomyla
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
heomyla


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 28
Age : 32
Đến từ : ha nam
Châm ngôn sống : nguoi ta ka`n 1s de? yeu thuong nhung mat ka? doi de? quen ng` doa'
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 50650
Ngày tham gia : 24/05/2010

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeThu May 27, 2010 8:14 am

Em không biết mình sẽ phải làm gì nữa anh à... Có một ngày, mưa mãi, mưa mãi từ sáng sớm đến tối, em cuộn người trong cái chăn ấm áp và nằm ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, em nhớ anh…

Định mệnh! Em đã cố vượt qua, cố gắng mỗi khi mưa em sẽ không nhớ anh nữa, nỗi nhớ ấy sẽ vùi sâu vào quên lãng, vào cái gọi là dòng chảy cuộc sống và những bận rộn lo toan hàng ngày. Nhưng có lẽ dạo này em có quá nhiều thời gian rảnh, rảnh đến nỗi em thấy mình vô dụng biết bao nhiêu, khi chỉ biết ngồi và nhìn mưa rồi lại nhớ anh…

Có một ngày, em tự hỏi: "Anh ơi! Trời đang mưa thế này, ở nơi ấy anh đang làm việc, và có thoáng một lúc nào đó anh nhìn ra ngoài trời và nhớ đến em không?". Em không dám tự cho phép mình trả lời những câu hỏi ấy, bởi em sợ, em sợ mình phải nói thật lòng mình, thật lòng tất cả, rằng em mãi chỉ là một cô bé trong lòng anh, một cô bé tinh nghịch và nhí nhảnh vui vẻ, thế thôi anh nhỉ! Đôi lúc em nghe những câu nói, em đọc những bài viết, em suy nghĩ và em lại nhớ, em nhớ anh, em suy nghĩ xem đó có phải là “duyên” không, nhưng em cũng không muốn nghĩ đến, vì em sợ em phải nhớ anh, em rất sợ anh có biết không?

Có một ngày, thằng nhóc em em và em cùng xem TV, nhìn thấy nơi ấy, và nó quay sang nhìn em và nhe răng cười, nó biết em nhớ anh, và nó chọc em, em chỉ muốn để những giọt nước mắt tủi thân tuôn ra mà thôi anh à. Ở nơi ấy, anh có biết rằng những lời nói của anh, em nhớ mãi trong đầu không anh? Đối với anh, đó có thể là những lời đùa giỡn, nói để vui cười vu vơ, nhưng đối với em, em luôn cố giấu tình cảm đó của mình, em cố gắng giữ nó như là một bí mật cho riêng em mà thôi, bởi em sợ… em sợ em phải yêu đơn phương, em sợ em phải mất đi anh và em sợ em không còn giữ được nét trẻ trung nhí nhảnh trong anh nữa… Anh ơi biết không, em còn sợ đến cái ngày mà anh và một người nào đó, tay trong tay hạnh phúc cười vui, anh sẽ chụp lại những tấm ảnh và chia sẻ niềm hạnh phúc ấy với em, em sẽ luôn mỉm cười tươi tắn và chúc anh hạnh phúc. Nhưng anh có biết khi em thốt ra những câu chữ đó thì nước mắt em cũng đang rơi theo dòng không anh? Anh cứ yên tâm rằng em sẽ luôn là một người hạnh phúc khi người khác hạnh phúc, dù niềm hạnh phúc đó có khi sẽ đánh đổi bằng nước mắt mỗi khi một mình trong căn phòng nhỏ của em.



Em muốn níu lấy anh dù chỉ là trong một phút xao động...

Có những ngày, em đau khổ vì suy nghĩ, em muốn níu lấy anh dù chỉ là trong một phút xao động, em muốn theo anh đến nơi đó và xây dựng những cái gì thuộc về mong ước của em: một ngôi nhà trên sườn núi, nhìn thẳng ra biển, mỗi buổi chiều sẽ có 2 người nắm tay nhau đi dạo chơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Hạnh phúc và lãng mạn quá anh nhỉ. Anh có bao giờ nghĩ rằng một người ồn ào náo nhiệt như em mà lại có những phút mơ mộng như thế không? Nhưng thực tế đã níu em trở lại, em suy nghĩ về tương lai, về gia đình, về ba mẹ, mỗi khi nghĩ đến ba mẹ là em lại muốn khóc, em không muốn bỏ 2 người mà đi theo cái hạnh phúc của bản thân mình. Em không muốn 2 người ấy phải đau khổ hoặc có những lúc ngồi buồn nhớ em, em không muốn, nhưng… anh có biết giữa thực tại và mơ ước tương lai, cái khát vọng ấy cứ cháy âm ỉ trong em. Dường như em không làm được, nhiều lúc em thầm ước, ước gì anh cũng nhớ đến em, ước gì anh cũng có những tình cảm gì đó như những lời bông đùa anh thường nói với em. Em ước anh và em, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những khó khăn đó, anh sẽ tiếp thêm sức mạnh cho em, thông cảm cho em và yêu thương em hết lòng, còn em, em sẽ là chỗ dựa tinh thần cho anh, em sẽ cố gắng hết mình vì tất cả chúng ta, em sẽ làm mọi cách để anh và tất cả mọi người được hạnh phúc. Nhưng tất cả chỉ là ước mơ thôi phải không anh, bởi anh nào có hay biết, mà cho dù anh có biết đi chăng nữa, có lẽ anh cũng lảng tránh mà thôi, vì anh ngại, em biết là anh ngại, có nhiều quá những trở ngại anh nhỉ, và em nghĩ khó lắm, rất khó khi chúng ta muốn vượt qua những trở ngại đó… Nhưng em vẫn luôn tin rằng, khi có anh, em sẽ có tất cả, em sẽ cùng anh vượt qua tất cả, chỉ tiếc rằng… chúng ta không thuộc về nhau, đó là một sự thật mà em biết rất rõ ràng.

Mới có người hỏi em về vấn đề tương lai, em cũng đã nói rằng em không muốn đi xa nữa, còn phải lo cho ba mẹ, và khi nói ra những lời nói đó, thật sự em cũng không biết rằng mình là người như thế nào nữa anh à. Em thật là mâu thuẫn, em vẫn nuôi cái hi vọng, cái hi vọng quá ư là mong manh ấy, rằng trong năm nay, em sẽ cố gắng hoàn thành mọi nhiệm vụ thật tốt, để rồi sau đó em sẽ đến nơi ấy cùng anh. Em sẽ tìm được một công việc ổn định nơi ấy, và em sẽ cố gắng có được anh, nhưng tất nhiên em chỉ làm thế khi anh chưa có người yêu, còn nếu khi em chưa học xong mà anh đã có thì… em cũng không muốn nghĩ đến. Ngày mà anh báo tin đó cho em, sẽ là ngày em hụt hẫng nhất và cũng không biết đến khi nào em mới lấy lại được thăng bằng nữa anh à. Nhưng anh yên tâm, em sẽ luôn chúc anh được hạnh phúc, bởi đó là câu cửa miệng của em mà, dù rằng em buồn đến mấy thì em cũng giấu kín được…

Từ ngày anh chuẩn bị rời nơi này, cho đến khi nơi này không còn có hình bóng anh nữa, em vẫn luôn mãi trăn trở về chính em, em có quá ngu ngốc không khi em cứ nuôi hi vọng và chờ đợi vào một cái gì đó quá xa vời, dù rằng em trong anh sẽ không bao giờ phai nhạt. Em trong anh sẽ luôn là một điểm sáng và một nơi để anh tìm tới khi buồn, nhưng em mong chờ nhiều hơn thế nữa anh à. Em không biết em có đủ kiên nhẫn để tiếp tục vịn vào một cái hình ảnh xa xôi mãi như thế này nữa không? Anh biết không, ngày sinh nhật vừa rồi của em, em mong chờ một phép lạ mãi không thể nào xảy ra, em ước gì lúc em cùng bạn bè đang đùa vui nơi ấy thì anh xuất hiện, hahaha, thật là nhảm nhí anh nhỉ, vì nơi ấy – đã mang một cái tên mới, là MS, còn MS là gì thì em sẽ không nói ai biết đâu… Em đã và luôn được nhiều người yêu mến, nhưng cái niềm hạnh phúc mà em mong muốn thì có lẽ mãi không thể thành sự thật, em chưa bao giờ dám nói ra tình cảm thật của mình, em không dám nói với anh cái câu “em cần anh”, mà em chỉ mỉm cười và vẫy tay chào anh mà thôi, ngày đó, em đã khóc rất nhiều, em vẫn còn khóc rất nhiều những ngày sau này, nhưng em sẽ cố gắng vượt qua, em sẽ cố gắng…



Hãy chờ em, và hãy biến ước mơ của em thành sự thật, hãy là chỗ dựa của em có được không anh?

Điều em mong mỏi duy nhất hiện tại là anh – hãy – chờ - em được không anh? Hãy chờ em, và hãy biến ước mơ của em thành sự thật, hãy là chỗ dựa của em có được không anh? Khi em luôn là chỗ dựa cho người khác, nhưng chỗ dựa mà em có thể tựa đầu vào thì vẫn chưa có ai, ngoại trừ anh… Cái kế hoạch mà anh thường tâm sự với em, nhiều lúc em cứ lầm tin tưởng rằng đó là kế hoạch của 2 chúng ta, anh đợi em ra trường, và chúng ta sẽ cùng đến bên nhau… Em cứ tự mắng mình là “Quên đi, anh là con một, mày cũng là con một, anh còn ba mẹ, mày cũng còn ba mẹ của mày, 2 đứa lại ở cách xa nhau đến mấy trăm kilomet, trên hết là dường như anh chỉ xem mày là 1 cô bạn gái đáng yêu thôi, chứ không hề yêu mày. Mày còn tơ tưởng chi cho mệt vậy”. Em mắng mình như vậy đấy anh, nhưng em vẫn tiếp tục mơ, em chỉ dừng mơ giấc mơ hão này khi anh thông báo anh có người yêu mới. Em hứa, hứa với anh, với chính em, và hứa với chính con tim mình thà sống bình yên còn hơn yêu trong đợi chờ và đau khổ anh nhỉ?

Chiều nay em lại lấy xe đạp và chạy vòng vòng hóng gió trong khu nhà em, em đến bên một cây cầu và ngồi nơi ấy, lại nhớ về anh. Em không biết mình sẽ phải làm gì nữa anh à, bởi em không dám nói lên tình cảm của mình, bởi em sợ thất bại, sợ phải đối diện với sự thật. Em phải làm sao đây? Có vẻ như em đang bế tắc thật sự rồi anh à…


*____o0o____*
(`'•.¸(`'•.¸¤*¤¸.-'´)¸.•'´)
«´¨`•..¤ He0 :¤..•´¨`»
(¸.•'´(¸.•'´¤*¤`'•.¸)`'•.¸)
Về Đầu Trang Go down
heomyla
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
heomyla


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 28
Age : 32
Đến từ : ha nam
Châm ngôn sống : nguoi ta ka`n 1s de? yeu thuong nhung mat ka? doi de? quen ng` doa'
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 50650
Ngày tham gia : 24/05/2010

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeThu May 27, 2010 2:31 pm

hy` kam' on maylangdu
em se~ co' gang chy ak`
Về Đầu Trang Go down
heomyla
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
heomyla


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 28
Age : 32
Đến từ : ha nam
Châm ngôn sống : nguoi ta ka`n 1s de? yeu thuong nhung mat ka? doi de? quen ng` doa'
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 50650
Ngày tham gia : 24/05/2010

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeFri May 28, 2010 8:29 am

oy troy` oy
buo`n den vay sao
myn`h vs Nhok chy? la` ...............
hok dam nghy~ nua`
bu0n` lam'; zoai`
Về Đầu Trang Go down
haclong137
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
haclong137


Tâm trạng : tired
Nam
Tổng số bài gửi : 1816
Age : 35
Đến từ : trái đất vuông
Châm ngôn sống : Tự Do là hạnh Phúc của con người
Số lần được cám ơn : 52
Điểm : 53062
Ngày tham gia : 13/06/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 0/10
Hài hước:
Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Left_bar_bleue0/10Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty_bar_bleue  (0/10)
Nội tâm:
Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Left_bar_bleue0/10Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty_bar_bleue  (0/10)

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeFri Jul 02, 2010 11:11 pm

hay thiệt, hay thiệt, nghe cảm động thiệt... hrt
Về Đầu Trang Go down
haclong137
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
haclong137


Tâm trạng : tired
Nam
Tổng số bài gửi : 1816
Age : 35
Đến từ : trái đất vuông
Châm ngôn sống : Tự Do là hạnh Phúc của con người
Số lần được cám ơn : 52
Điểm : 53062
Ngày tham gia : 13/06/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 0/10
Hài hước:
Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Left_bar_bleue0/10Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty_bar_bleue  (0/10)
Nội tâm:
Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Left_bar_bleue0/10Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty_bar_bleue  (0/10)

Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitimeFri Jul 02, 2010 11:37 pm

Mùa hạ là mùa hạ!!ai cho phép đặt tên tùy tiện thía hở.Mong rằng " Anh" của nhỏ cũng đồng tình với nhỏ về việc đặt tên này. Wink
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!   Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!! Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Em hôk biết phải làm sa0 nữa !!!!!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Anh biết phải làm sao?
» Tập thơ Thao Thức - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
» chung_viet biet phải làm sao?
» Biết là phải nhớ hay quên...đây em.
» khi anh em roi xa anh troi mua rat to khong biet co phai ong troi khoc ho anh khong?????

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Thư chia tay-
Chuyển đến