Ngày xưa khi quen em anh biết la sẽ không có kết quả, nhưng sao anh vẫn cứ yêu? Sao lúc nào anh cũng nghĩ về em. Giá như ngày xưa anh không gặp em, giá như anh không yêu em thì anh đâu phải như thế này. Tất cả đều tại anh tất cả, tự mình chuốt lấy tất cả. Anh rất muốn gặp em, nhưng anh sợ gặp em rồi anh không biết nói gì để cả hai được vui. Nhưng anh rất muốn gặp em. Sao anh lại mâu thuẫn vậy chứ. Có phải anh sẽ không thể gặp lại em nữa không? Có phải lời của thầy bối nói đúng không nữa? Có phải anh sẽ rời xa thế giới này vĩnh viễn không? Sao trong anh có nhiều câu hỏi khó giải đáp đến thế. Không ai có thể đón trước được tương lai của mình. Kiếp này thật sự anh rất vui khi biết em. Và anh cũng rất vui khi nhận được 3 chữ “ em yêu anh”. Anh không biết những lời đó có xuất phát từ trái tim em hay không, hay đó chỉ là những lời nói đùa anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Dù sao đi nữa anh vẫn mong em luôn vui và hạnh phúc. Anh nhớ em. Trong đêm anh luôn nguyện cầu, anh vẫn luôn hi vọng sẽ có một kỳ tích và em sẽ ở bên anh. Từ khi không gặp em, ngày nào cũng nghĩ về em, anh rất muốn gặp em. Anh không biết khi nào anh mới có thể gặp lại em, không biết khi nào em đọc được những lời này? Anh hi vọng sao khi em đọc nó rồi em sẽ đồng ý gặp anh. anh nhớ em.