Vươn cành anh nắm
Gió nhẹ tơ vương
Dẫu trời đẫm sương
Anh nguyện e ấp.
Lá xanh, xanh lá
Cành khô, khô cằn
Lá vàng ướt nắng
Hồn anh vẫn xanh.
Màu trắng tinh khôi, ai gắn lên tuổi học trò? Không, phải hỏi rằng, sự tinh khôi của tuổi hồng, ai ví nó như màu trắng?
Tôi đang đi giữa vườn trắng ấy, không khỏi xốn xang trước những gì cảm nhận được. Trời ban cho tôi một diễm phúc, đó là được nhìn thấy, được cảm nhận, được sờ, được nói về những tà áo dài trắng. Áo dài sinh ra, là để tôn vinh người Việt Nam, và để người Việt Nam tự ngắm mình. Sao tà áo trắng ấy lại đẹp đến thế, sao những cảm xúc vủa tôi lại chai lì, lại cứng nhắc, để rồi không biết diễn tả vẻ đẹp ấy ra sao?
Những buổi tan trường vội vã, tôi cố gắng đi chậm lại, để cảm nhận hết, để dâng tràn những cảm xúc bâng quơ, bất chợt hay le lói ánh sáng xanh hi vọng cho một vinh dự được gặp gỡ một màu trắng thuần khiết. Những người bạn cùng lớp, mỗi khi bàn tán về một cô bé xinh xắn nào đấy, thường lôi tôi vào, nhưng tôi chỉ nói một câu: có xinh hay không, chỉ cần mặc áo dài vào sẽ rõ. Cách nhìn của tôi là như vậy, nhưng không phải suốt ngày chỉ có áo dài, cũng có khi là áo ngắn nữa chứ, nhưng chưa phải lúc. Hãy để ý mà xem, có loại áo nào mà vừa diễn tả trọng vẹn những dáng điệu, cử chỉ, những “kì quan” của tạo hóa lại vừa kín đáo, dịu dàng, đoan trang như tà áo dài?
Những hàng cây trong khuôn viên trường mùa rụng lá, giũ mình nhè nhẹ, làm rơi bao chiếc lá mỏng manh, hễ có ai đó đi ngang qua, cuốn theo, dịu dàng. Nếu tôi là cây, khi một tà áo dài đi qua, tôi mới chịu rụng lá, tôi muỗn giữ gìn, để ngày nào đó được bày tỏ, để có người ngẩn ngơ, nhìn theo. Nếu tôi là gió, tôi sẽ nép mình, để khi áo dài có nếp nhăn, tôi sẽ thổi, để nếp nhăn ấy không còn, để tôi cuốn tóc bay, để đưa hương xao xuyến. Nếu tôi là mây, tôi sẽ không che nắng, mà sẽ làm mặt đất mở ảo, để hư vô, để tà áo ài ảo mộng, để hoài niệm mãi sống động. Khi tôi là người, tôi muốn được ngắm nhìn thôi, không muốn sờ. Tôi sợ, khi tôi tiến lại gần, có thể tà áo ấy vấy bẩn thì sao? Hoặc khi tôi sờ vào rồi, thì tôi sẽ đánh mất nguồn suối cảm xúc này, làm tôi khát thì sao.
Thật lạ, nhiều người bảo tôi là “hám”, nói tôi chỉ được có vậy thôi. Nhưng họ có biết rằng, thứ mà tôi muốn nắm giữ, thứ mà tôi yêu thích hay thứ mà họ sẽ để tuột mất, rồi đây sẽ trôi qua một cách vô vị, sẽ chẳng còn nữa đâu, thời áo trắng mộng mơ, hồn nhiên vui đùa. Nhanh lắm, ba năm dài rồi cũng qua thôi áo ơi!
Con đường dài, hai hàng cổ thụ trổ bóng rợp mát, ánh nắng nhẹ cuối ngày rải một màu vàng óng ả, mượt mà và dịu nhẹ lên lá, con đường xa xôi mờ ảo, hơi sương buổi xế chiều khiến tôi không nhìn rõ, nhưng tôi biết mình đang đi đâu, khi tôi còn thấy tà áo trắng.