Tôi tự hỏi yêu là như thế nào, yêu có làm con người dễ chịu không, và Tôi tin là thế...
Bao lâu thì gặp Em một lần nhỉ? Tôi tự hỏi...những lúc có dịp gặp em Tôi háo hức kì lạ, khi gặp Tôi nhìn mãi, nhìn lén thôi, Em cười lòng Tôi êm ái kì lạ, một chút yên bình, một góc tim nơi mà Tôi cất Em vào đó, muốn thốt lên "nhớ Em nhiều lắm" không nên lời, Em có nghe không?
Ra về, lưu luyến kì lạ, cảm thấy tiếc nuối, mất mát, muốn nói "ngủ ngon, sẽ nhớ Em lắm khi không gặp" không nên lời, Em có nghe không?
Nói, muốn nói với Em, nói tất cả chỉ để nói, chỉ để mong Em biết, Tôi không như vậy đâu, Tôi chưa bao giờ nghĩ Em như vậy. Em tin không? Nhưng lòng sẽ nhẹ nhõm đi nhiều. Em không thích Tôi, buồn lắm chứ, đau lòng chứ, nhưng Tôi vẫn mến Em, mến thật lòng, không biết tại sao, nhưng khi nghĩ về Em lòng Tôi vui biết bao...
Bao lâu, khi nào Tôi lại được gặp Em, để tim Tôi lại vui và rồi lại thổn thức, mất mát...chỉ để biết rằng Em vẫn còn đó, nơi góc tim của một kẻ si tình...
---- Mưa, lại mưa, mưa lại đến bên đời Ta, nhưng này mưa ơi, Ta không để ngươi làm nhòa đi kí ức, làm nhòa đi Em, dù biết là ngươi có tốt, nhưng xin đừng, đừng ... cứ mãi là bạn đồng hành, đi trên con đường Ta đã chọn...con đường Ta và mi đã đi cùng...
Và Tôi yêu Em như vậy...