Vô tình em bắt gặp anh đang tay trong tay với một người...Em bỗng thấy tim mình đau nhói. Em nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng không...em thấy nghẹt thở, cố gắng thở thật nhanh để trấn tĩnh lại. Có lẽ khoảng trống trong lòng em quá mênh mông nên lòng thù hận không đủ che lấp đi tất cả. Anh có hiểu được chữ "hận" trong tình yêu không? Cố gắng không lạc bước, cố gắng chôn vùi đi những ký ức nhưng...Số phận thật biết trêu ngươi. Đã đẩy anh xa rời cuộc đời em nhưng lại cố tình đùa giỡn em? Cố tình để em gặp lại anh? Em đã từng hụt hẫng, hoang mang ,vì con đường phía trước quá thênh thang, em buông xuôi, và rồi em lại muốn chứng tỏ mình là con người mạnh mẽ. Nhưng dù mạnh mẽ đến bao nhiêu thì em vẫn chỉ là một người phụ nữ. Em không đủ lạnh lùng, tàn nhẫn để gieo rắc lòng thù hận vào trái tim của người khác. Người phụ nữ thì cần một bờ vai đúng không anh? Em bước đi trong sự mệt mỏi, chán trường, bước chân hụt hẫng, em ngỡ ngàng giật mình. Đó chỉ là một giấc mơ...Em mỉm cười. Trong giấc mơ em vẫn là kẻ cô đơn?