Sài Gòn ngày cuối thu....
Khí trời mát mẻ và nhẹ nhàng đến kì lạ.Tôi bỗng dưng muốn đi dạo,đạp xe chạy vòng quanh phố phường thật thích.Đã lâu lắm rồi tôi không đạp xe,đường phố thật tấp nập.Tôi quên mất giờ này là giờ tan tầm.Phố xá đầy nghẹt xe.Mọi người đều rất vội vã.Buồn cười,vì thấy mình như con Rùa giữa thành phố Thỏ.Bỗng bật cười với cái ý nghĩ đó.Cười toe toét.Chợt....nụ cười tắt ngấm.
Mắt tôi mờ đi,tim đập loạn,tay chân tê dại.Đôi mắt,nụ cười,mái tóc...nước mắt chực trào.Đã 2 năm rồi tôi không nhìn thấy.Là anh...Anh vẫn thế,có gầy đi đôi chút.Thời gian qua tôi nghĩ anh đã ra khỏi cuộc đời tôi.Tôi đã không còn cảm xúc hay nhung nhớ gì về anh.Vậy mà hôm nay lại tuôn trào.
Tôi không gọi anh,chỉ lặng lẽ đứng nhìn anh.Đúng là anh rồi.Nụ cười nhẹ nhàng,ánh mắt dịu dàng và mái tóc mà ngày xưa tôi "rất ghét".Anh vẫn là anh,vẫn làm tôi như lạc ra khỏi hiện tại.Thời gian xung quanh như lắng đọng chỉ để tôi nhìn anh thật kĩ.
Đèn đỏ 40 giây làm tôi nhớ lại tất cả về anh,về hai đứa tôi ngày xưa.Lạ thật,người ta nói khoảng cách xa nhất là ngay lúc này đây.Anh chỉ cách tôi 5 mét,một khoảng cách không xa mà như tôi và anh cách nhau nửa vòng Trái Đất...xa đến vô tận.
Đèn xanh,tiếng còi phía sau giục tôi đi nhanh vì họ vội.Tôi nhấn pedan mà nghe lòng phản đối.Tôi muốn nhìn anh thêm chút nữa,nhưng tôi nhận ra rằng:"Học cách để một người ra đi cũng là một phần của tình yêu".Nước mắt lăn dài trên má,tôi hoà vào dòng người vội vã.Cảm thấy trái tim tôi ngừng đập tự lúc nào."Anh à!luôn hạnh phúc nhé anh.!"