ta vẫn sống và kêu gào trong giấc mộng
oán cuộc đời và trách bể khổ nổi trôi
ta trách người vì yêu đương bội bạc
ta trách đời cho số vận lạc lưu
và trách mình với những ưu tư ão não
tự giết mình bởi những ảo mộng ngàn xa
cơn gió bay mang theo mùi hương lạ
qua mặt trời gió nói những hương hoa
qua đồng xa gió nói kia mùi cỏ nội
đi qua ta ... gió nói là mùi tình yêu nghiệt ngã
mà ta đang chìm đắm mãi men cay
nghiêng ngả dần theo cái vị nồng xen đắng
ngập hương say trong cả giấc mơ
nhân thế ơi ... ngàn năm nay tình yêu vẫn vậy
ta đang buồn trong nhịp cay đắng của tình yêu đây