vit_con_online Thành viên chăm chỉ
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 726 Age : 29 Đến từ : người đàn bà đau khổ Châm ngôn sống : Chờ người không đến vẫn chờ Số lần được cám ơn : 40 Điểm : 56381 Ngày tham gia : 02/05/2009
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: 10/10 Hài hước: (5/10) Nội tâm: (10/10)
| Tiêu đề: Mưa Thu Tue Oct 13, 2009 6:26 am | |
| Chúng mình tình cờ quen nhau khi đang trú mưa, những cơn mưa đầu mùa cộng thêm gió mang hơi lạnh thổi đến. Thế là trời bắt đầu thu…người ta ví mùa thu đẹp vô cùng, nắng nhẹ trải vàng rực rỡ, từng cơn gió mát rượi mang theo những trận mưa rào.Và mùa thu năm ấy đã tặng em cho anh, và tặng cho anh một tình yêu thật đẹp. Có em anh cảm thấy cuộc đời thật đáng sống, và từ khi có em anh cảm thấy cuộc sống chung quang mình thật thú vị, những cái mà anh cho là không quan trọng, sao bây giờ quan trọng đến thế, và từ khi có em, anh đã làm được rất nhiều thứ mà từ trước đến giờ anh không làm nổi. Ôi! từng lời nói dụi dàng, đến những cử chỉ dễ thương của em có một sức mạnh lạ kỳ…nó làm cho anh có cảm giác thanh bình, và ấm áp. Thời gian cứ thế trôi đi và tình yêu của anh dành cho em càng đậm sâu theo ngày tháng…Rồi một ngày em báo cho anh biết là gia đình em sắp sửa ra nước ngoài thời gian của chúng mình không còn nhiều nữa. Trong những ngày ấy anh đã cố gắng làm tất cả để em được vui, để em được hạnh phúc. Và anh mong cho thời gian lúc ấy dừng lại để anh có thể được ở bên em lâu hơn. Nhưng thời gian như những tên lửa bay đi vùn vụt, ngày tiễn em ra phi trường cũng đã tới, cái nơi mà anh ghét cay ghét đắng, vì nó đã ngăn cách chúng ta, không cho chúng ta ở gần nhau thêm một chút nào hết. Trước khi em lên máy bay anh cố tỏ ra vui vẻ để em bớt lo, nhưng em đã khóc rất nhiều và hỏi anh có chờ em không? Anh nói anh sẽ chờ! Và khi máy bay cất cánh anh chợt nức lên vài tiếng nghẹn ngào, dù cho anh có cầm cự có cố gắng đến mấy cũng không thể ngăn nổi đôi dòng lệ…Khi em đi rồi thì một trăm câu hỏi hiện ra trong đầu anh: Liệu anh có chờ nổi em không? Liệu tình yêu của chúng mình có vượt qua nổi Thái Bình Dương không? Hay có một ngày nào đó em quen với cuộc sống bên đó rồi chán anh không? Làm sao anh sống những ngày không có em? Ngực của anh hằng ngày đều được em hôn lên và em gọi đó là dấu ấn của em, để anh không thể yêu người con gái khác ngoài em, bây giờ em đi rồi ai sẽ hôn lên đó đây? Chắc nó sẽ nhớ em lắm. Anh bối rối quá em à! Bây giờ trong anh chỉ còn ghi khắc một chữ đó là: “chờ”…anh sẽ chờ cho đến khi nào em về…Yêu Em nhiều lắm…
Và thế là em đã đi xa khỏi cuộc đời anh…như những chiếc lá vàng rơi rụng xuống đầy sân để lai nhành cây héo úa, trơ chọi đứng một mình.
Được sửa bởi vit_con_online ngày Tue Oct 13, 2009 6:30 am; sửa lần 1. (Reason for editing : Bài này viết theo chuyện tình có thật của một người mà tôi quen...) | |
|