Anh àh , có nhớ em đã từng nói “ hãy nói iu thoy đừng nói iu mãi mãi “ , em cũng muốn bên cạnh anh , iu anh và cùng anh đi hết quảng đường của cuộc đời . Nhưng em sợ lắm những song gió mình sẽ gặp phải…..
Bên cạnh anh , em nghĩ vắng anh 1 ngày em sẽ ra sau , thiếu anh 1 phút em sẽ thế nào , và rồi em nghĩ cuộc đời này em không thể thiếu anh , em có quá yếu đuối ko anh khj em cứ dựa vào tình cảm anh dành cho em mà sống…
Một tuần anh nằm viện !
Ngày thứ nhất , em lo ko sao tả được , em cứ nghĩ anh thế nào rồi , anh sao rồi , nghĩ mãi đến nỗi em ko còn tâm trí làm được gì…
Ngày thứ hai, em tự trách mình sao ko ở cạnh anh được , sao ko chăm sóc được cho anh , luôn miệng nói iu anh mà giờ phút ấy em chỉ việc cầm điện thoại trên tay lo lắng cho anh mà ko dám gọi….
Ngày thứ ba , em nhưng người mất hồn , không biết anh ra sao , nhưng em cũng yên tâm khj nhận được tjn nhắn của anh , anh đã khỏe rùj , em vui lắm , long nhẹ nhõm hẳn đi , có lẽ anh ko hiểu cảm giác của em lúc đó đâu …
Ngày thứ tư , những tjn nhắn gửi đi , ko lời hồi âm , cứ như thế , em cứ nhắn mặc dù em biết anh sẽ ko nhắn lại…., nhưng em vẫn hạnh phúc vì anh cũng xem được những tjn nhắn đó , tuy nó ko là gì , chỉ là những câu hỏi thăm anh , nhưng anh biết ko , đó là tất cả nỗi nhớ nhung , lo lắng mà em dành cho anh…..
Ngày thứ năm , anh gọi cho em……
Là 1 chữ bất ngờ thôi anh àh , vì em nghĩ anh ko đủ sức để gọi cho em đâu , em vui lắm , em muốn nói với anh “ em iu anh nhìu lắm “ , nhưng em ko nói dc , em cũng ko hiểu vì sao , chắc có lẽ em vẫn còn khoảng cách vs anh , nhưng dc nghe anh nói , dc biết anh khỏe , với em đó đã là hạnh phúc lắm rồi……
Ngày thứ sáu , thứ bảy…………………
Tiếp tục là những tin nhắn ko lời đáp….
Em biết anh chưa khỏe nhiều , ko thể nhắn tjn cho em dc , nhưng anh biết ko , em lo lắm , cứ suy nghĩ lung tung rồi buồn một mình , rồi cứ tự trách mình…., cứ thế suy nghĩ miết , toàn những chuyện đâu đâu. Em sợ anh sẽ quên em , sẽ ko iu em nữa ……
Rồi tự nhiên em ko tjn vào tình iu anh dành cho em nữa , và em muốn xa anh , muốn trả anh về với cuộc sống của anh , em sợ mình ko đủ sức dung một tình iu ảo để giữ lấy tim anh , em sợ lắm….
Và vậy đó anh àh , mỗi ngày những suy nghĩ đó cứ bám lấy em , em ko còn nhắn tjn cho anh nữa , ngày anh xuất viện em cũng chẳng một lời hỏi thăm , em buôn xuôi tất cả , bỏ mặt tình cảm anh dành cho em , vẫn với suy nghĩ vớ vẫn đó , em đã nghĩ sẽ chja tay anh…..
Em dần lạnh nhạt với anh , viện đủ mọi lí do để ko nghe đt của anh , ko nc với anh . Con bạn cứ mắng em vô tâm , cứ mắng em là sai rồi……
Em chợt nhận ra , hình như mình đã sai thật rồi , em tự ảo tưởng ra mọi chuyện , rồi gắn nó vào anh ….
Em lại nghĩ , anh đã làm gì có lỗi với em để em lạnh nhạt với anh như vậy !
Nghĩ đến cảm giác của anh , chợt cái gì đó cay cay ở mắt , thì ra em đang tự vẽ một bức tường vô hình ngăn cách tình cảm của chúng ta…..
Em thấy mình sai hơn khj biết anh vẫn iu em , trong long an hem vẫn quan trọng như ngày nào , anh vẫn nhớ em , vẫn nghĩ đến em như em đã nghĩ về anh ! , nhưng trong mắt anh , vẫn là một tình yêu chung thủy , bởi em biết anh luôn tin vào tình iu của chúng mình , còn em , thì ngược lại , nhưng bây giờ thì em biết em sai rồi , em sẽ học cách tin vào chính mình , tjn vào tình iu anh dành cho em .
Xin lỗi anh , vì có những lúc em đã thoy ko iu anh , nhưng bây giờ và về sau , em hứa sẽ iu anh và ko bao giờ làm anh buồn nữa , vì ko aj có thể thay thế dc anh trong long em , dù thế nào vẫn bên nhau nha anh!
Người iu của em !