"anh hứa rồi sẽ vẫn mãi bên em dù sông cạn,sẽ vẫn mãi bên em dù núi mòn mà giờ sông vẫn còn ma giờ núi vẫn còn mà riêng anh tan như khói mây?"
Tôi gặp anh vào một chiều mưa.chỉ có hai đứa đứng trú mưa dưới mái hiên ven đường k pit tình cờ hay do duyên phận?anh hỏi thăm và có ý mún đưa tôi về!nếu như mọi lần tôi chỉ cười khẩy một cái vì nghĩ bọn con trai ai chẳng giống ai thấy gái đẹp thì lân la làm wen thì lần này k pit tại sao tôi lại đồng ý.lúc đó tôi k nghĩ đó là ng tôi sẽ yêu mà lại yêu tha thiết.sau khi wen nhau we đã cùng đi chơi cùng đi shopping cùng đi dã ngoại ...we luôn ở bên nhau những lúc có time rảnh.Đột nhiên anh bảo rằng mún đưa tôi về ra mắt với gd.lúc đó tôi vừa sợ lại vừa sung sướng.tôi chỉ lo ba mẹ anh ấy k ưng tôi mặc dù tôi cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng!
điều tôi lo lắng cũng thành sự thật.mẹ anh đã thẳng thừng rằng mẹ anh đã tìm dc cho anh một ng thích hợp và bảo tôi hãy quên anh đi!
tôi liền chạy ra ngoài dg vì tôi đã wa xúc động.một chiếc xe lao tới và tôi chỉ kịp nghe tiếng phanh xe rất gấp,rất gấp!
tỉnh dậy trong bệnh viện và tôi k nghĩ dc rằng tôi k thể đi dc nữa!
gào thét xong rồi ngất lịm đi trong sự đau đớn tột cùng tôi hiểu mình mất anh và mất luôn đôi chân của mình!nhưng tại sao tôi nằm ở viện mà k một lần anh đến thăm tôi?hỏi ra mới biết anh có đến tìm tôi nhưng khi biết tôi k còn đi lại dc nữa anh đã quay lưng k một lời hỏi thăm an ủi.tôi thế này là vì ai chứ?anh đã quên hết những lời thề thốt khi còn bên tôi rồi uh? đầu tôi đau và cả trái tim tôi nưa.nó đang rỉ máu!
một tháng sau tôi nhận dc thiệp hồng của anh! đau đớn và xót xa thay!tôi k mun k mun đâu! "thời gian một lần thôi em muốn nghe thêm một lần nữa anh nói rằng anh rất yêu em!"