Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Mưa tình

Go down 
Tác giảThông điệp
khietnghi
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
avatar


Nữ
Tổng số bài gửi : 156
Age : 43
Đến từ : Vietnam
Số lần được cám ơn : 8
Điểm : 55212
Ngày tham gia : 27/03/2009

Mưa tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Mưa tình   Mưa tình Icon_minitimeThu Aug 06, 2009 4:49 pm

Hoa Tigôn

Mỹ Dung
18-05 09:51






Tôi yêu Anh, mối tình đầu ngọt thơm như mùi hoa cỏ, nồng ấm như nắng chiều, dịu êm như dòng sông không gợn sóng . Anh đến bất ngờ như từ muôn kiếp trước tôi đã thuộc về Anh . Với Anh tôi mãi là một người tình nhỏ bé, ngây thơ hay nũng nịu, giận hờn . Tình yêu của Anh dành cho tôi như ngày một lớn thêm và Anh tự lúc nào đã coi tôi như một vật sở hữu của riêng Anh .


Trước cổng nhà tôi luôn rực rỡ màu hoa tigôn . Tôi cùng Anh mơ về ngày cưới ngập tràn những cánh hoa tigôn ,hoa vương trên tóc, trên áo và trải đầy dưới chân tôi ... Anh thường hôn nhẹ lên tóc và nhìn đắm đuối vào đôi mắt với hàng mi cong của tôi . Anh bảo mi em dài như một chiếc lược, tôi cười vì sự so sánh của Anh thật trẻ con . Anh bảo Anh đã chết chìm trong đáy mắt của tôi , đã trở thành ngây dại bởi môi cười với chiếc răng khểnh mọc mất trật tự ... Anh là vậy, thật giản đơn, bình dị đến thật thà ...

Chúng tôi không thể rời xa nhau dù chỉ một ngày . Mỗi sáng khi chưa thức dậy tiếng chuông báo có tin nhắn của Anh sẽ đánh thức tôi "Cô bé thức dậy đi, Ông Mặt Trời đã mọc rồi, một ngày mới tốt lành và bình yên lại đến với em" . Tôi bảo Anh là tiếng gà gáy mỗi sáng, là đồng hồ báo thức của tôi . Giờ nghỉ trưa Anh thường phone cho tôi, Anh bảo tưởng tượng như hai đứa đang cùng ăn trưa với nhau dù Anh và tôi làm việc ở hai nơi cách xa nhau .

Tình yêu của tôi sẽ mãi đẹp và nên thơ như vậy nếu không có Tuấn, Tuấn là bạn của em trai tôi, một bác sĩ trẻ và có tài, không hiểu sao Anh lại xuất hiện và làm xáo trộn cuộc đời tôi . Dù biết tôi đã có người yêu nhưng Anh vẫn theo đuổi và có thể đứng chờ mấy giờ đồng hồ dưới giàn hoa tigôn không kể trời đang nắng hay đổ mưạ Tôi dững dưng như Tuấn chưa bao giờ xuất hiện và vẫn vui với hạnh phúc của riêng mình .

Mùa Đông năm ấy buồn hơn tất cả những mùa đông mà tôi đã từng trải qua . Đêm Noel Anh không đến cùng tôi đi nhà thờ . Đã 3 năm rồi tôi đã quen đi bên Anh, bỏ tay vào túi áo của Anh để trốn lạnh và tìm hơi ấm của tay Anh . Bạn Anh từ nước ngoài về và Anh phải đi chơi với họ . Tôi buồn thiu, vứt điện thoại nơi góc bàn không thèm nhận tin nhắn và trả lời Anh . Nhìn ra đường thấy từng cặp hạnh phúc tay trong tay tôi chỉ muốn khóc . Tôi thầm trách Anh và tự nhủ sẽ giận Anh luôn cho hả dạ .

Tuấn đến rủ em trai tôi đi chơi . Thấy tôi buồn bã và cô đơn hai người rủ tôi cùng đi . Không hiểu sao, tôi gật đầu đồng ý , để rồi định mệnh đã thay đổi cả cuộc đời tôi . Dưới gác chuông, khi em trai tôi vô tình hay cố ý biến đi đâu mất, Tuấn đã bất ngờ đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi tôi . Tôi giận dỗi bỏ về, mặc cho Tuấn chạy đuổi theo năn nỉ ...

Tôi đã thật ngây thơ và khờ dại khi kể cho Anh nghe tất cả . Anh không nói gì, lặng lẽ đưa tôi về nhà . Anh không hôn lên tóc tôi khi chia tay như thường lệ, Anh cũng không chờ tôi vào nhà và bật sáng đèn trên căn phòng nhìn xuống giàn hoa tigôn, mở cửa sổ và gởi nụ hôn theo gío tới Anh. Anh vội vã bỏ đi ngay khi tôi xuống xe . Tôi gọi với theo nhưng Anh đã đi khuất, chỉ còn vương lại làn khói xe và bụi đường . Tôi đứng trông theo ngỡ ngàng chưa kịp hiểu chuyện gì đã, đang và sẽ xảy ra với tôi, với Anh và tình yêu của chúng tôị

Tôi nhắn rất nhiều tin cho Anh nhưng Anh không trả lời , phone cho Anh cả trăm lần nhưng đều tắt máy . Tôi khóc hết cả nước mắt trong đêm đó . Tự trách mình lẽ ra không nên kể cho Anh nghe mọi chuyện. Trách Anh ghen tuông mù quáng không cần nghe lời giải thích và cũng không cần biết tình yêu của tôi đã và mãi mãi dành trọn cho Anh . Sáng hôm sau tôi lê bước đến nhà tìm Anh ... cửa khóa . Tôi phone đến nơi làm việc của Anh ... được biết Anh không đến làm . Quay trở về tôi bước đi liêu xiêu như người mất hồn, không hiểu sao tôi lại có thể tìm được đường về nhà .

Những ngày kế tiếp tôi như sống trong một thế giới khác : hoảng loạn , đau đớn , nhớ nhung ... Tôi giam mình trong phòng và sống với kỷ niệm ... Tim chốc chốc lại nhói đau khi xem những bức ảnh kỷ niệm . Tôi nhớ Anh, nhớ đến nao lòng . Tôi mơ về Anh mỗi đêm . Có những lúc trong đêm vắng tôi bật dậy gọi tên Anh ...Anh ơi, ở nơi nào Anh có thấu nỗi đau này của em không Anh ?"

Sáu tháng sau tôi quyết định nhận lời cầu hôn của Tuấn . Tôi nghe lời Mẹ khuyên "lấy người yêu mình, chứ không lấy người mình yêu". Đúng Tuấn yêu tôi đến điên dại . Còn Anh có yêu tôi đâu ? Nếu yêu tôi Anh đã không bỏ mặc tôi đau khổ, bơ vơ, lạc lõng như thế này không một lời nhắn gởi ... chỉ có tôi là yêu Anh ... yêu tới hơi thở cuối cùng .

Mọi người đang tất bật để chuẩn bị cho lễ cưới . Tôi vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra . Chợt nhớ đến mơ ước ngày xưa với Anh tràn ngập hoa tigôn trong ngày cưới, lòng tôi nhói đau và nhớ tới Anh quặng thắt . Chuông điện thoại reo vang, tôi uể oải nhắc máy, tôi như chết lặng khi nghe giọng nói thân quen ngày nào, tôi nhéo vào tay mình để xác nhận xem đang tỉnh hay đang mơ "Anh đây, Anh đang ở quán Cõi Mơ" . Anh không nói gì thêm, cũng không bảo tôi đến với Anh . Nhưng tôi vẫn cuống cuồng chạy đi thay quần áo .

Anh đó ư ? Đen hơn, phong trần hơn, mạnh mẽ hơn, suy tư và buồn hơn ... Tôi lại nhảy lên ôm cổ Anh như ngày xưa . Những nụ hôn nhẹ nhàng trên tóc, trên trán, trên mắt, trên môi thân quen lại trở về ... Anh lại uống cạn những giọt buồn mằn mặn rơi trên má của tôi . Anh lại vỗ về, an ủi xoa nhẹ nhàng đôi bờ vai và lưng tôi, giọng Anh lại ấm nồng như xoa dịu mọi nỗi đau "bé ngoan, đừng khóc nữa, Anh vẫn bên em đây mà, nín đi cưng !" . Và tôi đã không đắn đo trao Anh tất cả, để Tình yêu được trọn vẹn, để cả hai thực sự và mãi mãi là của nhau . Tôi buộc miệng "Mai em cưới ..." nụ hôn của Anh kịp chặn lại lời nói của tôi . Thời gian như ngừng trôi, trái đất cũng ngừng quay ... tôi như tan ra cùng Anh và Tình yêu ...

Rồi tôi vẫn phải trở về với thực tại . Với những bộ áo xúng xính đủ màu sắc, với khuôn mặt phấn son đầm đìa nước mắt . Đi bên cạnh tôi không phải là Anh, cũng không có những cánh hoa tigôn trên tóc, trên áo và trải đầy dưới chân tôi . Đám cưới ... ước mơ của tôi và Anh ... nhưng hôm nay giữa bao tiếng nói cười, bao lời chúc tụng ... không có Anh hoa tigôn như ứa máu hay tim tôi đang ứa máu ...


Đêm tân hôn, bên chồng tôi lặng lẽ như một bóng ma ... hồn tôi đã gởi lại bên Anh . Vẫn hững hờ, lạnh lùng, buốt giá tôi miễn cưỡng đáp lại những nụ hôn của chồng ... như ngày nào dưới gác chuông ... nhạt nhẽo, vô vị . Tôi cắn chặt môi như muốn bật máu để khỏi phải thốt gọi tên Anh "Anh ơi, ở nơi nào có thấu cho lòng em không Anh ?" Tim tôi như tan nát ra từng mảnh ... mảnh nào cho Anh ? Mảnh nào cho chồng ? Và mảnh nào còn lại riêng tôi ?

Lặng lẽ sống bên một người, hồn đã trao cho người khác, để mỗi khi chuông điện thoại reo vang tim tôi lại đập rộn ràng và máu như dồn chảy về tim như muốn vỡ tan lồng ngực mỗi khi nghe hơi thở ấm và giọng Anh từ đầu dây bên kia "Bé cưng, Anh đây!" . Và tim lại vỡ vụn, ứa máu ... và mắt lại nhoè lệ, sầu bi . Tôi nhìn qua khung cửa sổ nơi có giàn hoa tigôn, chợt thấy bóng Anh thoát ẩn, thoát hiện trôi lững lờ, huyền ảo, vừa như thực mà cũng như mơ . Tôi đang sống giữa hai thế giới thực hư, đang sống với hai con người ... Và tôi phải xẻ tâm hồn, xẻ cả trái tim cho mỗi người một nửa ... nửa cho Anh và một nửa cho chồng ... Một cánh hoa tigôn lặng lẽ rời cành vụt bay, xoay xoay cuốn theo cơn gió vô tình ... vào hư không; rồi gió tắt, hoa rơi phủ phàng ... hết một đời hoa ngắn ngủi ..., một đời người ... chìm vào lãng quên ....
Về Đầu Trang Go down
khietnghi
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
avatar


Nữ
Tổng số bài gửi : 156
Age : 43
Đến từ : Vietnam
Số lần được cám ơn : 8
Điểm : 55212
Ngày tham gia : 27/03/2009

Mưa tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Mưa tình   Mưa tình Icon_minitimeThu Aug 06, 2009 4:50 pm

Người đàn bà điên
Mỹ Dung

18-05 09:32




Trời chập choạng tối, những ánh đèn đường loang loáng quét trên mặt lộ . Chiều nay trời đổ mưa, đường vẫn còn đọng nước . Không khí có vẻ mát mẻ, dễ chịu hơn . Ở phía chân trời mặt trời cũng vừa lặn, đỏ cả một khoảng không gian. Cái ánh sáng hắt ra từ phía cuối chân trời hòa cùng ánh đèn đường tạo thành một màu kỳ bí mơ mờ ảo ảo . Ở phía cuối phố nơi có con hẻm nhỏ chợt chạy vụt ra một vật gì trắng toát, lồ lộ hiện lên dưới ánh sáng kỳ bí hư ảo đó . Cái vật đó màu trắng, màu của da thịt ... nó di chuyển liên tục từ nơi này đến nơi khác . Rồi bỗng tiếng cười ghê rợn đến nổi da gà vang lên giữa không gian vắng trầm lặng của một khu phố nhỏ ít người qua lại . Tiếng cười như xé nát cả một khoảng không gian tĩnh mịch ... Tiếng cười càng vút cao, càng rùng rơn . Người đàn bà vừa chạy như ma đuổi, vừa ngửa mặt nhìn trời và cười không ngớt , giọng cười như của ma qủy . Người đàn bà lõa thể đó vẫn trong cơn điên loạn , chị ta bị tâm thần ...

Trong cái khu phố này không ai lạ gì tiếng cười như ma qủy của người đàn bà điên, mọi người đã qúa quen và cảm thấy bình thường . Chị ta không phá phách, cũng không làm phiền đến ai . Những lúc có vẻ tỉnh táo chị ngồi bất động ở một vỉa hè bên gốc cây trứng cá cuối đường, miệng lẩm bẩm nói không thành câu hoặc ngân nga hát những bài không đầu không đuôi . Chỉ những lúc lên cơn điên, chị lại vứt hết áo quần, ngửa mặt nhìn trời và cười điên loạn , đôi lúc lại khóc rống lên như bị ma nhập . Đã nhiều lần người ta bắt chị vào nhà thương điên, nhưng chị ta lại trốn về sống trong con hẻm nhỏ cuối phố . Nơi đó có một cái lều nhỏ không biết có tự bao giờ, cũng không ai biết ai đó đã có lòng hảo tâm đụng lên cho chị . Chị ta sống ở đó, ngày đi lang thang khắp nơi, tối về ngủ trong căn lều dột nát . Chị ăn những phần cơm thừa của các quán ăn đầu phố . Đôi lúc một ai đó trong khu phố thương tình cho chị một ít cơm canh dư thừa .

Không ai biết chị ta tên gì, quê qúan ở đâu . Chị ta cũng không có ai thân thích họ hàng. Chỉ nghe nói chị ta bị thất tình và hóa điên . Người đàn ông nào đó đã phụ bạc khi chị có thai, nhưng tất cả những chuyện đó cũng chỉ là lời đồn đại .

Phản phất trên gương mặt trái xoan, đôi mắt to vô hồn luôn nhìn một cách vô định vào khoảng không kia ẩn chứa một nỗi buồn mang mác . Sóng mũi cao, mái tóc cháy xém vì nắng gío rối bời hoang dã . Thân hình cân đối, chắc khoẻ với nước da rám nắng . Có thể đoán trước kia chị là một người phụ nữ có nhan sắc . Nhìn chị trong cơn điên loạn lòng ai cũng chợt chùng xuống thương cho số phận bất hạnh của một người đàn bà.

Trời lại sắp mưa, những cơn gió lại gào thét cùng với tiếng thét của người đàn bà điên . Bỗng tiếng cười im bặt, trả lại không gian im ắng rồi người đàn bà lại òa khóc, trời cũng vừa đổ mưa . Người đàn bà vẫn lõa thể như vậy ngồi bên gốc cây trứng cá cuối phố và gào khóc trong mưa . Ai đó mở cửa, ánh sáng trong nhà hắt ra đủ để thấy rõ cơ thể của người phụ nữ điên trần truồng lạnh lẽo đang ngồi co ro vì lạnh. Chủ nhà vứt cho chị một tấm chăn cũ . Chị ngưng khóc, lại cười ré lên và trùm tấm chăn trên đầu, chạy vụt đi trong bóng đêm giữa trời mưa giăng .

Khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc ... Cuộc đời phải chăng và một vòng xoáy vô hình và con người mãi cuốn theo vòng tròn khép kín đó . Khi mới chào đời, con người ta khóc, trong cả cuộc đời lúc khóc, lúc cười để đến cuối đời khi biết mình sắp chết người ta không còn đủ sức để khóc, nhưng những giọt nước mắt cuối cùng vẫn tuôn rơi để chấm dứt một kiếp người . Người đàn bà điên dại kia dù vẫn sống nhưng không còn lý trí nữa, không còn biết gì nữa, nhưng chị ta vẫn biết khóc và biết cười : khóc cho số phận nghiệt ngã của chính mình, và cười cho nỗi đau tâm hồn và thể xác của mình ...

Đêm đó trời mưa bão lớn . Mưa như trút nước suốt cả đêm . Con phố nhỏ vẫn chìm trong giấc ngủ . Mọi người không ai nhớ và cũng không ai biết ngoài trời giông bão kia vẫn còn xót lại một con người, một con người không còn ra con người đang khóc cười dưới trời mưa; lạnh lẽo, cô đơn, hiu quạnh giữa sấm sét, mưa tuôn; như chịu sự trừng phạt của trời đất . Tấm thân bé nhỏ cao gầy không một mảnh vải che thân đó vẫn còn tồn tại, nhưng như không tồn tại và để một ngày nào đó tan thành tro bụi như chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời .

Sáng hôm sau người ta phát hiện ra một xác phụ nữ khỏa thân nằm chơ vơ bên cạnh tấm chăn cũ ướt mèm, vẫn còn phản phất đâu đó trên khuôn mặt một đôi mắt to vô hồn, một khoé miệng cười và cả những giọt lệ đắng ngắt . Thế là kết thúc một kiếp người ... thế là Chị đã đi trọn một vòng để cuối cùng trở về với cát bụi . Cuộc đời quá ngắn ngủi nhưng cũng qúa cay nghiệt ... Nhưng mãi mãi trong cái đầu không còn lý trí kia chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời là "bể khổ" ... hay nói đúng hơn chị không có đủ nhận thức để cảm nhận được cái khổ của cuộc đời ... bởi cho đến khi chết ... trên miệng chị vẫn nở nụ cười ...
Về Đầu Trang Go down
khietnghi
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
avatar


Nữ
Tổng số bài gửi : 156
Age : 43
Đến từ : Vietnam
Số lần được cám ơn : 8
Điểm : 55212
Ngày tham gia : 27/03/2009

Mưa tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Mưa tình   Mưa tình Icon_minitimeThu Aug 06, 2009 4:50 pm

Người hành khất mù


Mỹ Dung
18-05 09:31








Mấy hôm nay ngày nào cũng mưa bão, cứ khoảng 3 giờ chiều mây lại kéo đen nghịt cả bầu trời . Những tiểu thương buôn bán ở cái thị trấn nhỏ này lại thở dài ngán ngẩm, dọn bớt hàng hóa vào trong tránh mưa tạt . Không như những ngày trời quang mây tạnh, đông khách mua hàng, nói cười rôm rả . Họ ngồi bó gối nhìn cảnh chợ vắng vẻ, lòng bồn chồn lo những hàng hóa ế ẩm hư thối phải đổ đi .
Chưa tới 5 giờ chiều mà trời đã tối đen . Sấm chớp bắt đầu nổi lên . Mọi người không ai bảo ai, thu dọn hàng hóa lên xe hối hả đẩy về .
6 giờ chiều, chợ đã vắng tanh . Người hành khất già mù lòa cũng ngáp ngắn, ngáp dài từng cơn . Chợ vắng người mua, ông ta cũng không kiếm được đồng nào và tới giờ này cái bụng vẫn lép kẹp, đói meo . Ông nặng nề đứng dậy , tay khua chiếc gậy tìm đường đi . Ông tìm đường về cái tổ của mình . Đó là một sạp bán rau trong chợ

Ông cũng không còn nhớ ông bao nhiêu tuổi, không còn nhớ ông đã tá túc qua đêm ở cái sạp bán rau của người đàn bà tốt bụng này bao lâu rồi . Chỉ biết sáng nào ông cũng dậy sớm dọn dẹp chiếc chiếu rách và chồng sách báo ẩm ướt kê làm gối xuống đất, để người đàn bà bày những củ qủa và đủ loại rau của bà vào khoảng 4-5 giờ sáng ra sạp bán . Ngày nào cũng vậy, ông ngồi cố định một chỗ ở đầu chợ, trước mặt là cái nón lá rách nhận những đồng tiền lẻ của những người hảo tâm qua lại . Ông đã gìa lắm rồi, râu tóc dài và bạc phơ . Mắt ông đã không nhìn thấy gì cả vì một căn bệnh hiểm nghèo khi còn rất nhỏ . Ông chẳng có ai là người thân, một thân một mình sống lây lất qua ngày .


Cũng như mọi ngày ông chui cái tổ của mình trải chiếc chiếu rách ẩm ướt ra và chậm rãi đặt lưng . Cả ngày ngồi ngoài chợ, lưng ông mỏi nhừ . Bụng ông sôi sùng sục vì đói . Hôm nay ông chỉ ăn có một tô bún thừa vào buổi trưa . Chiều nay mưa gió không ai còn nhớ đến ông, không có cả cơm cặn, phở thừa để ăn . Chợ vắng khách cả ngày ông cũng không kiếm được bao nhiêu, trời lại mưa bão thế này, ông cũng không muốn đi tìm gì bỏ bụng, mặc kệ ... ngủ đi rồi khắc hết đói .
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, sấm chớp ầm ầm khiến ông mấy lần giật thót mình . Ông đang nghĩ có lẽ những vệt sét nhập nhằng đang loé sáng ngoài kia . Ông ngoảnh mặt ra phía có tiếng sấm, nhưng vẫn chỉ là một bóng tối bao phủ , ông không thể nhìn thấy gì cả vì mắt ông đã mùlòa từ lâu . Ông mường tượng nhớ lại cảm giác nhìn thấy ánh sáng . Hình như ông đã quên rồi ánh sáng mặt trời như thế nào ? Ánh sáng của mặt trăng đên rằm đẹp ra làm sao ? Ông chỉ nhớ lờ mờ ... Nhớ những cụm tre xanh đầu làng, nhớ mái nhà tranh nhỏ bé, nhớ màu khói lam chiều tỏa ra từ những mái nhà thưa thớt, nhớ những đống rơm trước nhà mà ông và bọn trẻ trong làng thường nô đùa với nhau . Nhớ cả màu cánh đồng lúa ngát xanh mơn mởn, màu bông lúa trĩu bông vàng ươm vào mùa vụ và nhớ xa xa phía chân trời từng đàn cò trắng sải cánh bay về tổ mỗi buổi hoàng hôn ... Ôi, nhớ qúa ... tất cả hiện ra trước mắt ông, ký ức tuổi thơ của ông mồn một hiện về ...
Mưa rơi trên mái tôn lộp bộp, chắc là mưa lớn lắm , mưa hắt cả vào chỗ nằm của ông . Ông trườn người nằm nép sát vào trong để tránh mưa, nhưng vẫn không tránh khỏi ... những hạt mưa buốt lạnh vẫn hắt vào chỗ ông nằm . Những hạt mưa hắt vào mặt ông lạnh ngắt . Mưa hắt vào hố mắt sâu hoắm già nua không nhìn thấy ánh sáng của ông . Mưa ướt cả râu tóc đã bạc trắng màu thời gian của ông . Quần áo của ông cũng bị những hạt mưa làm ướt, cả chiếc chiếu cũ rách rưới, cả đống báo cũ gối đầu cũng ướt .

Ông có cảm giác miệng đắng ngắt và khô khốc . Đầu ông nặng trĩu và đau nhức từng cơn . Ông thấy khó thở và toàn thân run lên bần bật vì lạnh . Hơi thở gấp và nóng hừng hực, tay chân ông lạnh ngắt nhưng trán ông thì nóng như lửa đốt . Ông đang trong cơn sốt cao, đầu óc vẫn miên man nhớ về những qúa khứ, những hồi ức tuổi thơ khi ông vẫn còn là một cậu bé với đôi mắt tinh anh ... Rồi ông thiếp đi trong cơn mê sảng.
Ngoài trời sấp chớp vẫn vang rền, những ánh chớp cắt ngang bầu trời đen ngòm thành những vệt sáng ngoằn ngoèo . Ánh sáng mờ ảo hắt vào chỗ ông nằm . Ông vẫn thiêm thiếp hôn mê . Dưới ánh chớp loé sáng đó có thể thấy rõ một người già nua nhỏ bé, ốm yếu đang nằm co quắt lạnh lẽo, cô độc trong đêm mưa buốt giá . Có thể nhìn rõ khuôn mặt ông tái nhợt thỉnh thoảng lại giật từng cơn . Trên khuôn mặt phúc hậu hiền lành đó phản phất nỗi buồn, nỗi đau khổ cùng cực của một người suốt đời đói rét và cô đơn không nơi nương tựa .

Mưa như nhẹ hạt để rồi lại ào ào trút xuống nặng hạt hơn . Nước đã bắt đầu tràn vào chợ . Ông già mù hành khất vẫn nằm đó, chơ vơ, bất động như hóa thạch .
5 giờ sáng hôm sau, tiếng bà Năm bán rau la thất thanh làm mọi người giật mình sửng sốt . Một vài người hối hả chạy đến sạp bà Năm .

- Ông Bảy chết rồi bay ơi !
Mọi người vội vàng chạy đến , người để tay vào mũi xem ông còn thở không, kẻ vuốt mắt . Mọi người nhốn nháo không biết làm gì. Một số khác hiếu động chen lấn nhau vào xem . Ai đó mang đến một chiếc chiếu còn mới đắp lên người ông cụ . Tiếng bà Năm vừa khóc vừa thều thào :

- Tội nghiệp ông Bảy mù chết cóng vì lạnh .

Bà Ba bán thịt heo cũng vừa khóc vừa bảo mấy đứa con chờ trời sáng đi báo chính quyền . Ông Tư bán trái cây thì dự tính sẽ đi quyên góp tất cả những sạp trong chợ để mua cho ông Bảy cái hòm và tổ chức ma chay .
Đám tang ông Bảy được bà con tiểu thương ở chợ tổ chức đơn giản. Chính quyền địa phương cũng cấp cho một miếng đất ở nghĩa trang thị xã làm nơi an nghỉ cuối cùng của ông . Ông cụ ra đi cũng lặng lẽ như cuộc sống hành khất suốt đời của ông vậy . Sự ra đi thật nhẹ nhàng thanh thản không như cuộc đời sóng gió cùng cực của ông .
Tối nay trời lại mưa thật to, mưa lại rơi lộp bộp trên mái tôn thấp lè tè của khu chợ nghèo . Những tia chóp chốc chốc lại lóe sáng, hắt vào chợ, hắt vào sạp bán rau củ của bà Năm - nơi mà người hành khất gìa mù lòa tá túc nhiều năm . Nhưng hôm nay chỗ ấy trống không bởi con người bất hạnh đó đã mãi mãi đi về cõi vĩnh hằng ...
Về Đầu Trang Go down
khietnghi
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
avatar


Nữ
Tổng số bài gửi : 156
Age : 43
Đến từ : Vietnam
Số lần được cám ơn : 8
Điểm : 55212
Ngày tham gia : 27/03/2009

Mưa tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Mưa tình   Mưa tình Icon_minitimeThu Aug 06, 2009 4:51 pm

Ông lái đò

Mỹ Dung


18-05 09:30






Miền Tây nhằng nhịt những sông rạch, có rất nhiều nơi chưa có cầu phà, nơi ông Bảy lái đò sống cũng vậy . Khúc sông Tiền rộng và nước chảy xiết, ông Bảy đã làm nghề đưa đò ít nhất cũng trên 50 năm . Ở đây khách qua lại khúc sông này rất nhiều, ngoài ông Bảy, còn có nhiều người khác nữa cũng làm nghề lái đò. Ông bảy đã trên 70 tuổi nhưng ông vẫn không mệt mỏi, vẫn miệt mài đưa khách hết chuyến đò này đến chuyến đò khác sang sông.


Ông Bảy sống ở một túp lều nhỏ bên kia sông Tiền . Túp lều nhỏ xiêu vẹo gìa nua đã sống cùng ông Bảy suốt mấy mươi năm . Công việc đưa đò làm ông vui . Những khi trái gió trở trời , ốm đau không thể lái đò đưa khách được, ông Bảy nằm cũng không yên, vò võ nhớ con đò và nhớ tới kỷ niệm xưa . Và khi vừa khoẻ ông lại trở về với công việc .
Ông Bảy chỉ có một mình, không con cháu và không người thân thích . Có lần ông Bảy kể về cuộc đời mình cho mấy đứa học sinh thường ngồi đò ông sang sông đi học .

Ông Bảy là một đứa trẻ côi cút không rõ nguồn gốc, bị người ta vứt ở sân chùa được một ông lão đưa đò mang về nuôi . Ông lão có 5 người con nên đặt tên cậu bé là Bảy . Cả năm người con người không còn, người mất tích từ thời chiến tranh . Ông lão sống một mình bằng nghề lái đò trên khúc sông này . Từ ngày "nhặt" được cậu bé và đặt tên là Bảy, hai ông cháu sớm tối nương tựa vào nhau . Hàng ngày Bảy theo ông lão đưa đò chở khách sang sông . Đến năm cậu bé 13 tuổi thì ông lão mất trong một đêm mưa . Cậu bé ấy tiếp tục nối nghề ông lão kiếm sống qua ngày .

Năm 20 tuổi mỗi ngày hai lần Bảy đều chở cô Út xóm cây dừa sang sông bán hoa ở chợ . Cô Út đẹp thùy mị và dịu dàng, mái tóc dài đen óng và thơm mùi hoa bưởi làm Bảy ngây ngất mỗi khi cơn gió vô tình thổi tung bay . Lâu dần hai người đã có tình cảm với nhau nhưng cả hai đều e thẹn không dám tỏ

Một buổi chiều trời tối đen, mây kéo đen nghịt cả bầu trời, nước sông cũng giận dữ nổi lên những cuộn sóng nhấp nhô . Ông Bảy vẫn đứng bên này sông đón cô Út . Trời bắt đầu mưa, những hạt mưa tát vào mặt Bảy lạnh buốt, Bảy lo lắng vì lẽ ra giờ này cô Út đã ra bến đò . Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn . Cô Út kia rồi, quần áo ướt xủng nước mưa, Út đang lảo đảo bước về phía bến sông . Bảy vội vã cột đò thật chặt và chạy ngược lên bờ đón cô Út . Chưa kịp đến nơi thì cô Út quỵ ngã . Bảy bế thốc cô Út chạy xuống đò, người cô Út nóng như lửa đốt . Bảy đặt cô Út nằm trên đò, dùng tấm áo mưa duy nhất đắp cho cô và chèo đò qua sông trong cơn mưa tầm tã . Giữa dòng, nước chảy siết, sóng to, mưa lớn ... đã mấy lần con đò nhỏ tròng trành như muốn chìm xuống đáy sông . Nhưng cuối cùng Bảy đã vất vả đưa được cô Út sang sông an toàn .

Trời tối đen như mực, chốc chốc tiếng sấm lại vang rền, những ánh chớp xé ngang bầu trời . Nơi bến sông vắng, lặng lẽ hai con người dìu nhau trong mưa bão . Bảy đã đưa được cô Út vào nhà , nấu cháo cho cô Út ăn và chăm sót cô từng tý một . Cái đêm mưa bão đó đã đưa họ đến với nhau và thời gian như cũng ngừng trôi ...

Sáng hôm sau họ lại chia tay nơi bến sông . Cô Út đã khoẻ, xách chiếc thúng đựng hoa về nhà. Hôm sau ... hôm sau nữa Bảy chờ đợi mòn mõi nhưng không thấy cô Út đâu . 2 ngày, 3 ngày ... 5 ngày bóng cô Út vẫn bặt tăm . Vẫn lái đò đưa khách sang sông nhưng lòng Bảy nôn nóng không yên .

Đêm thứ sáu , từ cái đêm họ hạnh phúc bên nhau . Đêm đó trời cũng mưa rất to, đang ngồi buồn bã trong bóng tối thì có người gọi cửa .

- Anh Bảy ơi, Út đây ! Mở cửa cho em, nhanh lên !!!
Bảy vội vã ra mở cửa và ôm chầm lấy người yêu . Cả hai ôm nhau khóc

- Anh Bảy ơi, ba má em bắt em lấy chồng . Hôm qua đàn trai tới đặt trầu cau rồi . Em không đi bán hoa ở chợ nữa . Em khổ lắm anh ơi !

Cô Út nói tới đây thì nghẹn lại, nước mắt nhạt nhòa . Bảy nghe như sét đánh ngang tai . Tim anh muốn vỡ tung ra từng mảnh . Anh ôm chặt cô Út hơn như sợ vuột mất người yêu . Cô Út cũng ôm chặt vai Bảy và gục mặt vào ngực anh khóc . Nước mắt Út đã làm ướt hết áo Bảy . Bảy có cảm giác miệng đắng ngắt vừa khóc vừa nghẹn ngào .

- Anh thương em lắm Út ơi, Bây giờ em tính sao ?
Câu hỏi của Bảy như làm Út bừng tỉnh . Cô ngưng khóc, gỡ tay Bảy ra :

- Ba má em nhận trầu cau của người ta rồi, biết tính sao bây giờ hả Anh ? Em báo cho anh biết vậy thôi, bây giờ em phải về nhà

Nói đến đây Út vụt chạy ra ngoài trời tối đen ầm ầm sấm chớp . Bảy vẫn chưa tỉnh giấc đứng trông theo đờ đẫn và ngây dại như kẻ mất hồn .

Một ngày mưa bão nọ, tối hôm trước mưa to gió lớn cả đêm . Sáng hôm sau, nơi bến sông mọi người nháo nhác đi tìm Cô Út đã đi đâu mất cả đêm không về nhà, hôm nay đàn trai sẽ sang rước dâu . Được tin này Bảy thầm mừng vì nghĩ rằng cô Út đã trốn nhà để đến với Bảy . Bảy nghĩ chắc Út trốn tạm ở đâu đó, chờ cơ hội liên lạc với Bảy và hai người sẽ trốn đi .
Năm ngày sau cũng một buổi chiều mưa gió . Người ta tìm thấy xác cô Út trôi vào bờ, một phần thi thể cô Út đã bị cá rỉa . Cô Út đã ra đi, mang theo cả đứa con vừa mới thành hình của hai người . Bảy như chết lặng khi nhìn xác người yêu xưng phù và bốc mùi hôi thối .

Cô Út ra đi mãi mãi mang theo cả mối tình đầu của Bảy . Từ ngày đó Bảy sống lặng lẽ như một bóng ma, không nói, không cười . Ngày ngày làm bạn với con đò đưa khách sang sông với nỗi buồn u ẩn đến tận cuối đời không thể nào quên .
Những đêm mưa gió một mình lặng lẽ bên túp lều cô quạnh lại là lúc ông Bảy nhớ đến người yêu nhiều nhất . Cô ấy ra đi và mãi mãi mang theo mối tình, mang cả trái tim và tuổi xuân của ông Bảy ...
Về Đầu Trang Go down
khietnghi
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
avatar


Nữ
Tổng số bài gửi : 156
Age : 43
Đến từ : Vietnam
Số lần được cám ơn : 8
Điểm : 55212
Ngày tham gia : 27/03/2009

Mưa tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Mưa tình   Mưa tình Icon_minitimeThu Aug 06, 2009 4:51 pm

Trái tim bên lề

Mỹ Dung


18-05 09:17








Một mùa xuân lại về, mai đào khoe sắc muôn nơi, nhưng sao em cảm lấy lạc lõng, bơ vơ giữa đất trời . Chiều 30 Tết em bước đi giữa phố hoa, giữa dòng người ngược xuôi hối hả ... mà trong lòng vẫn trống vắng ... em biết đi đâu về đâu ?...
Văng vẳng đâu đó tiếng nhạc từ quán cafe bên đường, điệu nhạc du dương, giọng ca nghe thật xót xa "...Tim em đã nhức nhối thinh lặng bên anh, nhìn anh yêu tuy ngay đây nhưng rất xa xôi, vì tim anh đã trót trao ai rồi ...". Lời ca như chỉ dành riêng cho em ... vâng, tim em đang nhức nhối Anh biết không ? Anh ngay bên cạnh em ... nhưng sao qúa xa xôi vì trái tim Anh mãi mãi không bao giờ thuộc về em .


Mặc kệ mọi người chen lấn nhau, kẻ mua người bán rộn rịp, em vẫn đứng đây, tựa vào gốc cây bên đường . Không biết giờ này Anh đang ở nơi đâu ? Có còn khổ đau vì nhớ thương Chị ấy hay lại có một người con gái bất hạnh nào khác có một nét cười hay khoé mắt giống hình bóng của người Anh yêu ? Rồi Anh lại ôm người con gái ấy trong vòng tay để khoả lấp những nhớ nhung, để tưởng tượng đến những tháng ngày hạnh phúc bên Chị ấy ?

Tiếng hát ngọt ngào lại làm đau nhói trái tim em " Lòng xót xa đi bên đời anh, và thấy anh chịu nhiều đắng cay, mà tim em đây, vì yêu anh nên đau rã rời ." Em vẫn còn nhớ như in cái ngày định mệnh đó . Cũng là chiều 30 Tết, lúc đó em thật hồn nhiên, bước thong dong ngắm hoa . Rồi bất chợt bị người đàn ông lạ ôm chầm từ phía sau và gọi Nhi ơi ! Em vừa sửng sốt vì bất ngờ, vừa tức giận hất tay Anh ra định mắng. Nhưng thấy khuôn mặt hốt hoảng và ngượng ngùng của Anh em chợt hiểu Anh lầm em với một cô gái nào đó tên Nhi . Khuôn mặt đau khổ và đôi mắt buồn vời vợi của Anh đã ám ảnh em suốt bao đêm . Cuộc gặp gỡ tình cờ do nhầm lẫn giữa chợ hoa 30 Tết đã đưa em đến với Anh . Em cảm thấy thật hạnh phúc khi có Anh và thầm cảm ơn trời đã bất ngờ mang Anh đến với em .

Thế nhưng, mỗi khi Anh ngồi trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt buồn u uất của Anh nhìn thăm thẳm vào một phương trời vô định là những lúc trái tim em lại đau rạn vỡ . Em biết rằng Anh vẫn không thể nguôi quên, em biết rằng trong trái tim Anh vẫn không thể phai nhoà hình bóng của Chị ấy . Những khi Anh cau mày và hụt hẫng khi em có một cử chỉ hành động nào đó có lẽ là khác hẳn với thói quen và cử chỉ của chị ấy . Anh có biết là những lúc em đau buồn và khổ sở lắm không ? Căn bệnh nghiệt ngã bất ngờ đã vĩnh viễn cướp đi Chị ấy của Anh, nhưng vĩnh viễn không thể nào cướp đi hình bóng của Chị ấy trong trái tim Anh được . Và Anh ơi, phải chăng cái chết của người con gái ấy đã mang theo cả trái tim yêu thương của Anh xuống mồ ?

Lần Anh vật vã trong cơn say, và mãi gọi Nhi ơi một cách vô thức khi em đang chăm sóc và lau mặt cho Anh . Anh có biết không tim em như muốn nát ra từng mảnh . Em hiểu rằng Anh chọn em để có thể vừa được yêu Chị, vừa được "thấy" Chị vẫn hiện hữu trên cõi đời qua con người thật của em . Anh bước loạng choạng vì men say, còn em qụy ngã vì biết sẽ chẳng bao giờ em có được Anh . Tim Anh nát tan vì người Anh yêu không còn trên cõi đời, thì tim em vỡ vụn vì tình em trao Anh mãi mãi vẫn chỉ là một cái bóng của người khác .

Lời bài hát vẫn còn văng vẳng đâu đây " Một trái tim bên lề rất đau, vì biết Anh chẳng hề biết đâu, tình yêu Anh đã trao ai rồi ..." Em không thể mãi là trái tim bên lề lặng lẽ đi bên ngoài trái tim Anh . Em cũng không thể là một hình bóng để thay thế hình bóng Chị ấy .Anh có hiểu rằng em chỉ duy nhất giống Chị ấy một điều là yêu Anh bằng tất cả trái tim, bằng tình yêu mãnh liệt nhất . Và em vẫn mãi mãi chỉ là em, không bao giờ là Chi ấy . Hãy đừng tiếp tục lừa dối em và cũng đừng tự lừa dối trái tim mình . Hãy để em được yêu Anh đơn phương bằng tất cả trái tim một cách khát khao, cháy bỏng còn hơn phải mãi mãi là cái bóng của một tình yêu xa vời trong hư ảo . Hãy để em thương nhớ đến Anh còn hơn được có Anh kề cận bên em như một cái xác không hồn ... Anh vẫn ở thật gần ngay bên cạnh em mà như thật xa xôi . Tình yêu và hạnh phúc như tồn tại mà mơ hồ không bao giờ nắm giữ được .

Anh yêu, hãy cho phép em được gọi Anh như thế và hãy nghe một lần cuối lời nói từ đáy trái tim em rằng Em yêu Anh, yêu Anh thật nhiều và sẽ mãi mãi yêu Anh . Yêu Anh và chấp nhận xa Anh để em mãi mãi giữ trọn tình yêu ấy . Em cũng như Anh, sẽ có một tình yêu để mang theo suốt cả cuộc đời . Nhưng sẽ không có người đàn ông nào phải là cái bóng của Anh đâu ...
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Mưa tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Mưa tình   Mưa tình Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Mưa tình
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Viết về cuộc tình của tôi-
Chuyển đến