DiTim_GaiNgoan Thành viên diễn đàn
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 179 Age : 42 Đến từ : Korea Châm ngôn sống : Thành Thật Với Tình Yêu , Chỉ Nói Điêu Khi Cần Thiết Số lần được cám ơn : 5 Điểm : 57062 Ngày tham gia : 01/10/2008
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: đẹp zai không đối thủ Hài hước: (1111111/1111111) Nội tâm: (25251325/1325)
| Tiêu đề: lá thư đầu tiên Mon Dec 01, 2008 5:53 pm | |
| Đây là lá thư đầu tiên em viết cho anh. Ngạc nhiên không anh? ừ, ngạc nhiên nhỉ! đến ngay cả chính em cũng không thể nghĩ rằng sẽ có ngày em lại ngồi đây viết thư cho anh. Mà lá thư này cũng lạ chứ, nó không được viết bằng tay, không có nét bút mềm mại chân phương của người con gái, không có nét bút run rẩy như trái tim ai kia, không có những chỗ bị nhoè mực bởi nước mắt đang tuôn trào...lá thư này chữ với chữ đều đặn, tròn trịa đến hoàn hảo. Và còn nữa, lá thư này sẽ không có dấu ấn của bưu điện, sẽ không được gửi truyền tay và cũng sẽ không được gửi qua yahoo.com hay một địa chỉ nào khác. Nhưng anh ơi, lá thư này hơn bất kỳ lá thư nào khác tràn đầy tình yêu em dành cho anh...dẫu anh sẽ chẳng bao giờ đọc được.
Em luôn tự hỏi mình rằng chuyện chúng mình nên đặt dấu chấm hết hay vẫn tiếp tục thêm dấu chấm thư tư, thứ năm và thứ sáu nữa...nhưng rồi mọi chuyện vẫn cứ lửng lơ...khó chịu đến nghẹt thở! Dẫu biết rất rõ rằng em và anh sẽ chẳng còn đến với nhau được nữa nhưng sao giấc mơ ngày nào vẫn chưa nguôi. Giá như ngày ấy em không trẻ con đến thế, không ngây ngô và khờ dại đến thế...thì có lẽ giờ đây em và anh sẽ không phải đứng nhìn nhau trên đôi bờ của dòng sông chảy xiết...mãi mãi không bao giờ qua được phía bên kia của ánh mắt nhìn.
Em đã mất anh một lần trong đời nhưng chưa bao giờ mất trong trái tim. Em phải làm gì đây khi anh quay trở lại với vết thương còn chưa khô miệng trong lòng? Nhìn thấy anh quỵ ngã em đau lắm. Em muốn đến bên anh, muốn nâng anh dậy, muốn ôm anh vào lòng để băng bó vết thương...nhưng anh từ chối. Vâng, một người đàn ông kiêu hãnh như anh đâu cần người ta thương hại. Giống như khi xưa khi em từ chối anh và anh đã một mình ngồi ghép lại từng mảnh tim tan vỡ...trái tim đã tật nguyền nhưng không chết...bằng chứng rằng anh vẫn biết yêu...nhưng rồi trái tim lại một lần vỡ nát.
Còn em, con bé ngây ngô ngày ấy giờ đây đã trưởng thành để có thể cảm nhận nỗi đau anh đang gánh chịu. Em làm anh đau nhưng rồi lại làm đau chính mình. Nỗi đau đầu đời dường như dai dẳng mãi không nguôi. Tính kiêu ngạo trong em bắt đầu mệt mỏi khi tình yêu thức dâỵ sau giấc ngủ dài. Em không mộng mơ và ích kỷ như ngày xưa nữa, em bao dung và đằm thắm hơn, em biết trân trọng tình cảm hơn, biết cam chịu hơn và biết chuộc lỗi để yêu anh nhiều hơn.
Em đã hụt hẫng khi để mất anh ngày nào và giờ đây em không muốn mắc lại sai lầm ấy. Thế nhưng...tình yêu anh dành cho em có còn trọn vẹn như ngày nào không hay đã bị chia phần cho người khác.? Em muốn yêu anh nhưng anh, phải! chính anh, lại là người từ chối...Anh sợ lại đau một lần nữa, mà vì em anh đã phải đau quá nhiều...Em cũng sợ, sợ vụng về yêu anh không nổi, sợ nâng trái tim anh lên rồi lại tuột tay để rơi xuống...sợ lắm! Chúng ta cứ yêu và cứ sợ, cứ nhìn nhau thiết tha mà lòng đau nhoi nhói...Muốn yêu mà lại không thể yêu!
Có nỗi đau nào như nỗi đau này không khi ta yêu nhau mà phải nhìn nhau thuộc về kẻ khác. Khi xưa em đau lòng đứng nhìn tình yêu anh rẽ lối, giờ đây anh xót xa khi nhìn thấy em cùng người khác sóng bước bên nhau...bất lực đến nghẹn ngào!
Thế đấy anh ạ, giờ thì anh đã hiểu vì sao em yêu anh nhiều nhưng lại nhìn anh hờ hững...đó là một cách tự vệ, một cách gồng mình để ru tình yêu ngoan ngoãn nằm yên. Mình không đến được với nhau thì đành vâỵ, có lẽ duyên phận đã định đoạt mình chỉ thuộc về nhau có chừng ấy.
Đành cam lòng nhé anh!
"sưu tầm" | |
|